
ời sống
người dân chắc khó khăn so với Giang Đô, có thể thấy được sự bất tài của Sử Trị vùng này. Nếu y bãi nghi mà đến, e sẽ chẳng thể thấy nổi cảnh
này mà trái lại còn dễ dàng bị chúng lừa gạt.
Đêm đến, hai thuộc hạ của Bàng Tín là Trịnh Hoài và Quách Trọng An
lần lượt quay về, hai người bảo rằng xe ngựa đó sau cùng lái vào trong
phủ Thái Thú Bình Châu. Còn người đàn ông mặc áo gấm đó, vòng mấy con
hẻm, sau cùng vào một tòa nhà không treo bảng hiệu gì cả, nên không biết ở nhà nào.
Phi Tâm đã xem trước bản đồ Bình Châu, cô chuẩn bị sẵn một phần chi
tiết về các phủ chức tại Bình Châu và cả tất cả sản nghiệp phú hộ Bình
Châu. Lúc ấy cô chuẩn bị như vậy là vì phòng hờ khi cấp bách, đến lúc đó quan phủ sẽ là sức mạnh bảo vệ lớn nhất cho họ, nhưng nay thì thứ ấy
vừa hay có thể dùng đến.
Quách Trọng An có biệt danh là Ngựa Già Dò Đường, bởi vì điểm mạnh
của hắn chính là ghi nhớ rất kỹ những con đường đã đi qua, dù chỉ một
lần. Hắn vẽ ra một sơ đồ khái quát theo trí nhớ, rồi đem so với phần Phi Tâm đã chuẩn bị, rất rõ ràng là ngôi nhà đó chính là một trong những
sản nghiệp của phú hộ nổi tiếng ở Bình Châu. Phú hộ này họ Trần, là đại
địa chủ Bình Châu, nhà có ruộng trăm mẫu, và cũng kinh doanh các cửa
tiệm ở Bình Châu. Quán trọ này chính là một trong số sản nghiệp của hắn.
Vân Hi móc nối từng chi tiết lại với nhau, sắc mặt trở nên thâm trầm. Người ngoài có lẽ khó lý giải, không tìm ra được trọng điểm từ những
chi tiết vặt này. Nhưng Phi Tâm lại hiểu rõ, bởi nhà cô là nhà buôn,
quan – thương luôn có mối quan hệ chằng chịt không rõ ràng, cô hiểu rõ
điều này nhất. Còn một điều nữa chính là khi cô ở trong thâm cung lại
càng tường tận được những ẩn bí trong đó. Đương nhiên, điều này cũng
liên quan mật thiết đến sự thấu hiểu của cô đối với tâm tư Vân Hi, có lẽ có những lúc cô không cách nào hiểu được trái tim Vân Hi, nhưng cũng có rất nhiều khi giữa họ quả thật tồn tại sự thần giao cách cảm.
Chỉ mỗi việc đem bản đồ mà thôi, trước khi vi hành Vân Hi rất bận
rộn, bởi vì phải cùng thái hậu thăm thân và tuần ra các nơi. Thời gian y sắp xếp để chuẩn bị cho chuyến vi hành rất ít ỏi, mọi chi tiết trong
cuộc sống thường nhật đều có Uông Thành Hải lo liệu thay y, nhưng Uông
Thành Hải không tỉ mỉ như Phi Tâm. Vân Hi trước đó cũng từng nghĩ đến
nhưng y không dặn dò, y đoán Phi Tâm cũng sẽ làm thế, quả nhiên, Phi Tâm đã nghĩ đến điều này.
Tối đó, hai người đều trằn trọc khó ngủ. Phi Tâm thấy y mất ngủ,
không đặng lòng lên tiếng khuyên nhủ: “Hoàng thượng đừng quá lo lắng,
thiên hạ rộng lớn, khó tránh khỏi có những kẻ tiểu nhân trục lợi. Hoàng
thượng lo chuyện nước nhà, chỉ cần ích nước lợi dân thì đã là minh quân. Không cần phải vì bọn tham lam bại loại này mà làm cụt hứng chuyến Nam
tuần của hoàng thượng. ”
Vân Hi nghiêng sang nhìn cô, khẽ nói: “Nàng cũng không cần lo lắng,
trẫm không vơ đũa cả nắm, từ chuyện này mà nghi ngờ lòng trung thành của nhà họ Lạc Chính. ”
Hai người đều chỉ thốt đúng một câu đã trúng tim đối phương, hai ánh
mắt trao nhau khoảnh khắc ấy. Y đưa tay sờ mặt cô: “Nàng có thể hiểu
trẫm, nhưng lại không hiểu lòng ta.”
Phi Tâm thấy y đồng thời dùng cả hai danh xưng, nhất thời không hiểu
tại sao, trái tim lại bắt đầu đập loạn nhịp. Y quay người sang, ôm cô
vào lòng:”Tim nàng đập nhanh thế, sợ gì chứ?”
Ánh mắt cô chớp động, sợ? Có lẽ đúng là sợ, nhưng rốt cục sợ gì thì
cô cũng không rõ. Y càng sát đến gần hơn, đôi môi khẽ chạm lên trán cô:
“Nếu không muốn ngủ thì làm những chuyện quan trọng hơn đi. ” Y đột
nhiên khẽ cười, cơ thể bắt đầu không an phận, xiết chặt lấy cô, bờ môi
ngao du trên gương mặt cô, khiến cô hơi run run và khẽ rên rỉ.
Sáng sớm hôm sau, Bàng Tín đã thuê cỗ xe ngựa. Bọn họ đến Bình Châu
vào trưa mùng 5, ngủ một giấc đến tối đi dạo, kết quả là lúc trở về lại
bị Vân Hi hành hạ, khiến cả người Phi Tâm như sắp rã ra.
Ngủ một giấc thật sâu cho đến khi bên tai văng vẳng tiếng cười và
tiếng râm ran như chim sẻ đang hân hoan ca hát, Phi Tâm mới mở mắt thức
dậy. Vừa tỉnh giấc đã sững sờ, người cô cảm thấy chao đảo, không biết từ lúc nào cô đã lên cỗ xe ngựa mà mãi đến giờ còn chưa cảm giác được. Vân Hi ngồi bên cạnh cô, đối diện là hai đứa bé đang rôm rả nói cười.
2
Bé gái chính là cô bé tối qua, vẫn là cách ăn mặc đó, tóc chải thành
hai búi nhỏ, để lại mái trước, ánh mắt tươi cười hớn hở. Bên cạnh là bé
trai, có lẽ chính là em trai hôm qua con bé đã nói. Khoảng chừng tám,
chín tuổi, đôi mắt khá giống con bé, mặc một bộ áo bào nhỏ màu xám, tay
áo có vài lỗ vá thủng, nhưng cũng rất sạch sẽ. Bé trai trông có vẻ chậm
phát triển, ngồi bên bé gái thấy thấp hơn một cái đầu, cũng không giống
bé gái nói năng hoạt bát, bộ dạng có vẻ nghiêm nghị nhưng cũng thường
mỉm cười. Không ngờ bọn họ lại đến thật, Vân Hi còn đưa cả họ lên xe.
Cô bé tinh mắt, vừa thấy Phi Tâm mở mắt đã mỉm cười chào: “Mợ thức dậy rồi. ”
Phi Tâm rất ngượng ngùng, cô chưa bao giờ nằm soài như vậy trước mặt
người khác. Trong phút chốc bỗng hận bản thân quá ngốc nghếch, dẫu mệt
thế nào