
ày mai ngươi đến
tìm ta, nếu quả thật thú vị như thế thì tiền thưởng chắc chắn không
thiếu. ”
“Cậu đừng lừa người nhé, sáng mai tiểu nhân đến tìm cậu và mợ, cậu
cho xin địa chỉ ạ. ” Tiểu nha đầu cười híp mắt, nói liền liền.
“Quay ra đằng sau, đi chưa đến 2 dặm có An Thuận Trai. Nơi đến đó mà
tìm, nói gặp người họ Uông là được. ” Vân Hi quay lưng chỉ, “Ngày mai
ngươi đến sớm là được.”
Tiểu nha đầu nghe thấy họ ở quán trọ lớn, cặp mắt lại càng sáng rực
hơn: “Vậy sáng sớm mai tiểu nhân sẽ đến, cậu mợ chớ có nhận lời nhà khác nhé. ”
“Đến đúng giờ thì không nhận lời người khác.” Vân Hi cười đáp, tiểu nha đầu cúi chào rồi chen khỏi đám đông.
Chờ khi bóng cô bé mất hút, Vân Hi nhìn bức vẽ trên cánh quạt của Phi Tâm, mở lời: “Không biết ai vẽ, khá thật đấy.” rồi lại nói tiếp, “Nói
thì mới nói, thường ngày chẳng thấy nàng thích vẽ vời gì nhỉ.”
6
Phi Tâm đáp rằng: “Thần thiếp tài nghệ kém cỏi, cầm kỳ thư họa đều xoàng xĩnh.”
“Chẳng qua là không chú tâm mà thôi.” Vân Hi nói cười bóng gió, Phi
Tâm nghe mà đỏ mặt. Đột nhiên phía sau có tiếng ồn ào, tiếp đó một cơn
gió to, lại nghe tiếng ngựa hí. Phi Tâm chưa kịp phản ứng thì Vân Hi đã
ôm cô nép sang một bên, sau đó Bàng Tín vội vàng tiến đến bảo vệ họ. Phi Tâm chỉ nghe tiếng đùng đùng bên tai, một cơn gió xoạt qua, hình như xe ngựa đã thông thẳng đến tách đoàn người ra.
Vân Hi ôm lấy Phi Tâm, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn nóc cỗ xe đang
loạng choạng, đám đông hơn nửa con phố đều nghiêng ngã, có những tiếng
khóc lóc mắng mỏ. Bàng Tín thấy Vân Hi nhíu mày, hắn khẽ hỏi: “Công tử,
có sao không? ”
“Không sao. Đường phố đông đúc, tưởng ở đây là đường dành riêng cho
quan à? ” Y khẽ cất tiếng, ánh mắt thoáng liếc nhìn, bên ngoài phủ gấm
thêu, xung quanh sáng đèn, nhà quan sang trọng. Đi lại vội vã trên đường mà không cảnh báo trước, xem mạng người như không, thật quá hống hách.
“Vừa mới bảo Trịnh Hoài sang đó xem là nhà nào.” Bàng Tín khẽ giọng,
Phi Tâm bị áp chặt trong lồng Vân Hi, bàn tay bất giác níu chặt y phục ở vùng eo của y, trong lòng cô thoáng sợ hãi, tim đập đến đau nhói.
1
Khi quay về thì cũng đã nửa đêm, sảnh lớn ở tầng một còn không ít
khách khứa. Họ vẫn gọi thức ăn lên lầu, Vân Hi nhìn ngó xung quanh, ánh
mắt dán chặt một góc. Đó là nơi gầm cầu thang, rất vắng vẻ, có một người xoay lưng lại với họ, dường như là đang vừa uống trà vừa nhìn thứ gì
đó, bị vùi lấp giữa sảnh khách đông đúc, không hề bắt mắt.
Phi Tâm nhìn theo hướng ánh mắt y, cô cũng nhìn thấy y phục người đó
rất khác thường, dù chỉ là màu xanh xám, nhưng đối với người thường mặc
áo gấm hoa lệ như cô mà nói thì chỉ cần nhìn độ rũ của chất liệu vải đã
có thể biết nó không phải sa tanh giả, mà là lụa thật, và còn không phải là lụa tầm thường, nó là gấm lụa dệt từ tằm lạnh.
Hai người không lộ thanh sắc, vẫn nhìn về cuốn sổ trên quầy, sau đó
nắm tay nhau, như một đôi nam nữ thân mật đi lên lầu, lúc rẽ qua cầu
thang lại đưa mắt quan sát. Khi lên lầu trên, Phi Tâm khẽ nói: “Người
lúc nãy dưới cầu thang, mặc y phục hoa lệ, chất liệu từ trong cung,
nhưng trên người lại đeo bảng hiệu quản lý, thật kỳ lạ. ”
Vân Hi cười: “Nàng cũng nhận ra rồi à, lúc nãy đi ngang ta có nhìn
thấy người đó đang xem sổ sách. Hắn mới chính là ông chủ ở đây, một tên
nô tài trong cung mà dám bán buôn to như vậy ở nơi này, lại còn mặc áo
gấm, thật phô trương quá! Chả trách một ấm trà mà dám ra giá hai lượng,
hóa ra có nhà quan yểm trợ hắn! ”
Hai người khẽ thầm thì, thần thái hệt như đang hoan hỉ tình tứ, cho
đến khi bước vào phòng. Lúc ấy Vân Hi mới quay sang nói với Bàng Tín:
“Ngươi bảo Trọng An để ý tên dưới đó.”
Phi Tâm nghe thế, đột nhiên đưa tay kéo kéo vạt áo Vân Hi, “Đừng lo,
không sao đâu.” Vân Hi vỗ về cô, “Ngày mai mượn cớ du thuyền với nha đầu đó, ra khỏi thành trước rồi về tới tính tiếp. Mùng 8 đại giá khởi hành, hai ngày này Tiên Phong Doanh sẽ tới thôi. ”
Phi Tâm gật đầu khẽ nói: “Nếu hắn là quan lại thì nhất định sẽ cảnh
giới nghiêm ngặt. Bàng Tín tuy là cao thủ, nhưng dẫu sao cũng lạ nước lạ cái, khó đảm bảo tề toàn. ”
Vân Hi mỉm cười, cách nghĩ trong phương diện này, duy chỉ có cô mới
có thể hiểu không sai lệch nửa phân. Y chỉ muốn dò thám nhà cửa đối
phương, chứ không hề có ý định thâm nhập tìm chứng cứ. Vừa đến Bình Châu đã có thu hoạch như vậy, đối với y thì nó chẳng phải điều tốt lành, chỉ khiến y đau lòng mà thôi.
Khi họ đến không đi đường bộ mà đi đường nước, chính là muốn né tránh những cửa ải kiểm tra nghiêm ngặt. Dù có lệnh thông hành trên tay,
nhưng bớt được cửa nào hay cửa đó. Những gì Phi Tâm nghĩ đều cũng chính
là điều y nghĩ đến, dù Hành Vụ Thuộc đều là tinh anh, nhưng với thân thủ này thì khó lòng che giấu, những kẻ luyện võ khi đi đều trông hiên
ngang hơn người. Nên chỉ cần xa xa ngóng xem hắn ở nhà nào, tới đó tìm
hiểu kỹ lại cũng không muộn.
Vân Hi để ý không phải là vì nô tài nhà quan ăn mặc hoa mỹ, mở cửa
hiệu to trong thị trấn náo nhiệt, mà là vì tên nô tài này và cỗ xe nhà
quan đã hoành hành trên phố, vật giá nơi này cao ngất ngưỡng, đ