The Soda Pop
Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Tra

Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Tra

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324513

Bình chọn: 7.5.00/10/451 lượt.

ữ ấy rất chính quy, nhưng nói vào lúc này không

giống với tiếng địa phương của từ “vợ chưa cưới”. Nếu dùng từ “đối tượng” hay

“bạn gái” để thay thế lại chưa đủ mức độ, không thể hiện được tính nghiêm trọng

của vấn đề.

- Cũng được, vợ chưa cưới, nhưng đây là chuyện trước

đây, anh đã… thôi từ lâu rồi. – Anh cười.

- Nói rồi, anh bảo với chị Mẫn anh đã có vợ chưa cưới,

anh còn cho chị ấy xem ảnh.

- Anh nói như vậy vì chị ấy định ghép anh với cô Phần.

Gia đình họ đối tốt với anh, làm sao anh có thể… từ chối thẳng? – Anh thanh

minh. – Anh chia tay với cô ấy từ hai năm trước, cô ấy đã đi lấy chồng. Nếu em

không tin, anh đưa thư của cô ấy cho em xem.

- Em đọc thư của chị ấy làm gì? Anh không bịa được một

lá thư à? – Miệng Thu nói, nhưng lại đưa tay ra cầm thư của anh.

Anh đưa lá thư cho Thu, Thu ra chỗ có ánh đèn đọc. Đèn

đường rất tối, nhưng Thu vẫn có thể đọc được lá thư chia tay, trách Ba cố tình

né tránh, cứ lang thang khắp nơi, để cô ấy chờ đợi quá lâu, trái tim đã chết,

không còn chờ đợi nổi nữa, vân vân. Thư viết rất hay, hay hơn nhiều những lá

thư tuyệt giao mà Thu đã được đọc, không dẫn thơ phú hoặc lời dạy của Mao Chủ

tịch để làm điểm tựa, xem ra đây là một người con gái có văn hóa, văn hóa trước

cả Cách mạng văn hóa.

Thấy dưới thư ký Tania, Thu

hỏi:

- Tania là tên một nữ anh hùng Liên

Xô đấy chứ?


- Hồi ấy nhiều người thích đặt tên cho mình như thế. –

Anh giải thích. – Cô ấy lớn hơn anh mấy tuổi, sinh ở Liên Xô.

Nghe nói Tania sinh ở

Liên Xô, Thu rất khâm phục, lại liên tưởng đến cô gái không biết yêu ai, phải

đi hỏi cây sơn tra. Thu tỏ ra tự ti, hỏi:

- Chị ấy… có đẹp không? Cái Phương, chị Mẫn bảo rất

đẹp.

Anh cười:

- Đẹp hay không còn là chuyện trong mắt ai. Trong mắt

anh… không bằng em…

Thu cảm thấy nổi da gà, câu nói ấy mà anh cũng nói ra

được ư? Ngay lập tức hình ảnh của anh bị hủy hoại, lại từ công tử quần ướt sang

công tử con nhà giàu. Thử nghĩ xem một người đứng đắn lại khen người trước mặt

mình đẹp? Hơn nữa, anh chẳng phải là con người tự do chủ yếu hay sao? Trước mặt

không nói, nói sau lưng, trong cuộc họp không nói, Mao Chủ tịch đã từng phê

bình những người có khuynh hướng tự do chủ nghĩa rồi đấy thôi?

Thu biết mình không đẹp, cho nên biết anh đang nói

dối, chắc chắn đang phỉnh nịnh Thu. Vấn đề ở chỗ, anh phỉnh nịnh ngọt như thế

với mục đích gì? Có thể quanh đi quẩn lại rồi trở về vấn đề “chiếm”. Thu nhìn

quanh, trong vòng mấy trăm mét không có ai, vừa rồi còn thích thú với sự yên

tĩnh, bây giờ sợ mình tự sa vào bẫy. Thu quyết tâm cảnh giác, đã được anh cho

rồi nhưng quyết không nhẹ tay, được ăn của anh nhưng quyết không nhẹ lời.

- Anh cho em xem thư của chị ấy, chứng tỏ anh không

giữ bí mật cho người khác, liệu có ai dám viết thư cho anh nữa?

Anh cười đau khổ:

- Anh không con cách nào khác, nói chung, anh giữ bí

mật cho mọi người, nhưng… không cho em xem, em sẽ không tin, anh còn có cách

nào hơn?

Không hiểu tại sao, anh nói như vậy khiến Thu rất

thanh thản, hình như anh đang ca ngợi uy lực của Thu. Thu tấn công thêm:

- Từ lâu em đã nói, con người như anh nói mà không làm

với người này thì cũng có thể… nói mà không làm với người khác…

Anh bối rối:

- Tại sao em nhìn vấn đề như thế? Mao Chủ tịch nói,

không thể một đòn đánh chết tươi người khác, anh với cô ấy là chuyện của hai

bên gia đình, không phải ý muốn của anh.

- Bây giờ là xã hội mới rồi, đâu có chuyện bố mẹ làm

thay chuyện hôn nhân của con cái.

- Anh không nói bố mẹ làm thay, cũng chưa có chuyện

hôn nhân, chỉ là hai bên gia đình thúc đẩy. Có thể Thu không tin, trong con cái

cán bộ không ít cuộc hôn nhân là do ý của bố mẹ, cho dù không phải một câu nói

của bố mẹ là xong thì cũng từ nhỏ bố mẹ đã nhắm nhe với người quen biết thường

x lại nào đó, cho nên đều có ít nhiều yếu tố cha mẹ.

- Anh có thích bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy không?

- Tất nhiên là không thích.

- Tại sao anh lại đồng ý?

Anh im lặng một lúc, rồi nói:

- Tình hình lúc đó tương đối đặc biệt, liên quan đến

tương lai chính trị của bố anh, thậm chí đến cả sinh mệnh. Chuyện này chỉ vài

ba câu không thể nói rõ, nhưng em hãy tin, chuyện đã qua rồi, anh với cô ấy chỉ

là… có thể nói… có liên quan đến chính trị. Cho nên anh ở miết đội thăm dò, rất

ít khi về nhà.

Thu lắc đầu:

- Anh đúng là lòng lang dạ sói, anh dễ dàng đến với

người ta rồi cũng dễ dàng bỏ, nếu lấy nhau rồi, làm thế nào anh có thể… dùng

dằng được?

- Anh cũng muốn chia tay sớm nhưng cô ấy không chịu,

hai bên gia đình cũng không muốn. – Anh cúi đầu, khẽ nói: - Dù sao thì đã có

chuyện ấy, em nghĩ thế nào mặc lòng, nhưng em nên tin anh, anh… thật lòng với

em, với em không thể nói mà không giữ lời…

Thu cảm thấy lời anh nói không giống với lời lẽ của

những nhân vật trong tiểu thuyết anh cho Thu mượn, ngược lại giống như cách nói

chuyện của Lâm. Thu có phần thất vọng, tại sao lại không như trong sách? Tuy

sách kia là có độc, rất đáng phê phán, nhưng đọc lại cảm thấy rất hay. Thu nghĩ

mình đã bị trúng độc của sách, lại thấy t