Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Tra

Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Tra

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324553

Bình chọn: 8.5.00/10/455 lượt.

ình yêu là phải như vậy.

- Đấy có phải là chuyện anh định nói với em hôm nay?

Thôi được, anh nói rồi, em về nhé? – Thu hỏi.

Anh ngước nhìn Thu, tưởng như thái độ lạnh lùng của

Thu làm anh sững sờ, hồi lâu mới nói:

- Em… em vẫn còn chưa tin anh?

- Em tin anh điều gì? Em biết anh là con người nói lời

không giữ lời, con người không đáng tin cậy.

Anh thở dài;

- Bây giờ mới hiểu tại sao sách vẫn viết “muốn lấy

trái tim ra cho nàng xem”, trước đây cảm thấy viết như thế thật là dung tục,

bây giờ mới biết đấy là cảm giác chân thật, không biết phải làm thế nào để Thu

tin, ngoài việc lấy trái tim ra.

- Có lấy tim ra cũng chẳng ai tin. Mao Chủ tịch nói,

đừng nên chỉ một đòn đánh chết người, đúng, em không đánh chết, nhưng hình như

Mao Chủ tịch cũng đã nói: “Từ quá khứ của một người có thể thấy người đó hiện

tại, từ hiện tại của một người có thể thấy tương lai của người đó”.

Anh như bị những lời nói làm cứng họng, Thu nhìn anh,

tỏ ra đắc ý.

Anh nhìn Thu, không i nên lời, hồi lâu mới khẽ nói:

- Tĩnh Thu, Tĩnh Thu, có thể em chưa yêu bao giờ, cho

nên em không tin ở đời này có tình yêu vĩnh viễn. Cho đến lúc Thu yêu ai đó,

Thu sẽ hiểu thế giới có một người thà chết sẽ không bao giờ nói lời mà không

giữ lời.

Thu rung động vì hai tiếng gọi Tĩnh Thu, Tĩnh Thu,

toàn thân run lên, Thu không biết tại sao anh gọi Tĩnh Thu mà không gọi Thu,

hoặc gọi khác đi, Thu cũng không biết tại sao anh gọi liền hai tiếng, nhưng ngữ

điệu và biểu hiện của anh khiến trái tim Thu rung động, cảm thấy anh như bị

tuyên án tử hình oan, đang chờ trời xanh ra tay cứu độ. Không phải là người nói

lời không giữ lời. Thu không nói nên lời, chỉ thấy run hơn, sợ hơn, hít thở

thật sâu nhưng vẫn không hết run.

Anh cởi cái áo quân phục rồi quàng lên người Thu, nói:

- Em lạnh à? Vậy chúng ta về, ngồi đây Thu lạnh.

Thu không muốn về, run rẩy ẩn mình trong tấm áo của

anh. Hồi lâu sau, giọng Thu run run:

- Anh …cũng lạnh, phải không? Anh … mặc áo… của anh

vào.

- Anh không lạnh.

Anh mặc áo sơ mi và áo len cộc tay, ngồi cách xa Thu

đến một mét nhìn Thu khoác cái áo bông nhưng vẫn run rẩy.

Thu vẫn run rẩy, khẽ nói:

- Nếu anh lạnh…cũng…trốn vào trong cái áo này.

Anh chần chừ, hình như đoán xem có phải Thu thử thách

mình, nhìn Thu chằm chằm một lúc rồi mới nhích đến gần, nhấc cái áo lên, quàng

một nửa người mình, hai người khoác cái áo quân phục như quàng chung tấm áo

mưa, coi như không khoác gì.

- Thu vẫn lạnh à?

- Vâng…vâng…cũng…không phải lạnh, hay là vào…em… em

mặc…không tác dụng!

Anh thử nắm tay Thu, Thu không phản đối, anh nắm chặt

hơn, tiếp tục nắm, tưởng như bóp nát cái run rẩy của Thu. Nắm một lúc, vẫn thấy

Thu run rẩy, anh nói:

- Anh có cách này…anh chỉ thử thôi, Thu không thích

thì bảo anh. - Nói xong, anh đứng dậy, mặc cái áo bông quân phục lên người,

đứng trước mặt Thu, mở rộng hai tà áo, quấn chặt Thu vào trong.

Thu ngồi, đầu chỉ cao ngang bụng anh. Thu nghĩ, lúc

này anh như người có mang bụng rất to. Thu bật cười, người không còn run nữa.

Anh cúi đầu xuống nhìn Thu qua khe hở của tấm áo bông:

- Có phải cười anh như người mang thai?

Thu bị anh đoán đúng, lại dùng hai tiếng “mang thai”

nho nhã, Thu càng cười nhiều hơn. Anh nâng Thu đứng dậy, hai tay mở rộng tà áo,

quàng Thu vào trong, nói:

- Như thế này thì không như mang thai nữa. - Nhưng anh

lại run rẩy, nói: - Thu…Thu đã… truyền cái run sang cho anh rồi.

Thu nép sát mình vào ngực anh, lại ngửi thấy cái mùi

làm Thu ngây ngất. Không biết tại sao Thu mong anh ôm mình chặt hơn, hình như

trong cơ thể Thu có một lớp khí khiến người Thu căng phồng, cần anh ôm chặt thì

lớp khí kia mới xẹp xuống, nếu không như vậy rất khó chịu. Thu ngượng, không

dám nói với anh về điều ấy, cũng không dám ôm ngang người anh, chỉ để hai tay

ra sau lưng, giống như đứng nghiêm, nhích về phía ngực anh thêm một chút.

- Còn…còn lạnh không? - Anh hỏi.

Vậy là anh ôm chặt, Thu cảm thấy dễ chịu, liền nhắm

mắt, nép vào ngực anh, rất muốn cứ thế ngủ, ngủ không bao giờ dậy.

Anh run rẩy một lúc rồi nói khẽ:

- Tĩnh Thu, Tĩnh Thu…anh cho rằng…không còn được như

thế này, cho rằng lần ấy em làm anh sợ. Hai tay anh bây giờ không để không, em

bóp chặt anh đi, để anh xem mình có phải nằm mơ hay không…

Thu ngước lên, hỏi:

- Bóp vào đâu?

Anh cười:

- Tùy ý, nhưng lúc này khoan hãy bóp, chắc chắn không

phải mơ, vì lúc anh mơ Thu không nói với anh như thế này.

- Trong giấc mơ của anh em nói gì? - Thu hiếu kỳ hỏi

anh.

- Trong mơ, em toàn trốn anh, bảo anh đừng đến, bảo

anh bỏ tay ra, Thu không thích anh đụng vào người Thu. Thu có mơ thấy anh bao

giờ không?

Thu suy nghĩ rồi nói:

- Có…

Thu kể cho anh giấc mơ anh trách cứ Thu.

Hình như anh bị chạm tự ái:

- Tại sao em lại mơ thấy như thế? Chắc chắn anh không

như thế với em… Anh biết em rất lo, rất sợ, nhưng anh không bao giờ gây phiền

hà cho em, anh chỉ muốn bảo vệ em, chăm sóc em, để em hạnh phúc, chỉ muốn làm

những việc em muốn. Nhưng em làm anh khó hiểu, cho nên em bảo với anh em thích

làm gì, anh sẽ chiều theo ý e


Insane