
dùng từ tình yêu cảm thấy rất khó xử. Thu không dám nói tiếp đề
tài ấy, liệu anh có còn nói những điều khác làm Thu khó xử nữa không.
Lúc đi qua cây sơn tra, anh hỏi:
- Kia là cây sơn tra, có muốn đến đấy xem và ngồi một
lúc không?
Thu cảm thấy sởn tóc gáy:
- Không! Nghe nói hồi chiến tranh chống Nhật rất nhiều
người bị bắn ở đấy, buổi tối đến đấy sợ lắm!
- Sau này có dịp sẽ đến đấy. – Anh đùa. – Thu theo
cộng sản mà vẫn sợ ma à.
Thu ngượng:
- Em không sợ ma, thật ra những người anh hùng chống
Nhật có trở thành ma thì đấy cũng là ma tốt, không hại người, đúng không? Cho
nên em không sợ, mà chỉ sợ bầu không khí nặng nề u ám.
Bỗng Thu như sực nhớ ra điều gì, cô hỏi:
- Hôm em về Tây Thôn Bình, hình như anh cũng vừa từ
đâu về, anh đứng dưới gốc cây kia phải không?
- Không. – Anh ngạc nhiên hỏi lại: - Anh đứng đấy làm
gì?
- Có thể em hoa mắt. Hôm ấy em quay đầu lại, bỗng cảm
thấy có người mặc đồ trắng đứng dưới gốc cây…
Anh cười phá lên:
- Đúng là Thu hoa mắt rồi, trời lạnh, anh mặc đồ trắng
ra đứng đấy không chết rét à?
Thu nghĩ cũng phải:
- Nhưng em mỗi lần nghe hát bài Cây
sơn tra lại nghĩ đến hai thanh niên đứng dưới gốc cây, cho nên
mắt em hoa lên.
Anh>
- Có thể những oan hồn kia có ai đó giống anh chăng?
Có thể người ấy hiện hình đúng lúc Thu trông thấy, Thu nghĩ là anh. Xem kìa,
người ấy lại đến.
Thu không dám nhìn, bỏ chạy, bị anh lôi lại, kéo vào
lòng mình, ôm chặt, an ủi:
- Nói dối Thu đấy, làm gì có oan hồn, tất cả đều bịa
để dọa Thu thôi mà. – Anh ôm Thu một lúc, lại đùa: - Anh định dọa để Thu ngả
vào lòng anh, không ngờ Thu bỏ chạy, chứng tỏ Thu không tín nhiệm anh.
Thu nép vào người anh, cảm thấy không hay lắm, nhưng
lại không nỡ rời khỏi vòng ôm của anh, hơn nữa cũng sợ, nên cứ đành để vậy. Hai
cánh tay anh ôm chặt hơn, khuôn mặt Thu nép vào ngực anh. Thu không biết cơ thể
con trai lại có cái mùi ngây ngất đến vậy, không thể hình dung đó là mùi gì,
cảm thấy con người này có thể tin cậy, có thể dựa được, rất vững tin, tối cũng
không sợ, ma cũng không sợ, chỉ sợ bị người khác trông thấy.
Thu nghe rõ nhịp đập của trái tim mình, tiếng đập rất
rõ.
- Thật ra anh cũng sợ. – Thu ngước lên nhìn anh. –
Trống ngực anh đập mạnh lắm.
Anh buông lỏng vòng ôm, để cái ba lô đang đeo trên
lưng tuột xuống đất, có điều kiện ôm Thu thoải mái hơn:
- Đúng là anh sợ, Thu nghe thấy tiếng tim anh đập
nhanh, tưởng như sắp nhảy ra khỏi cửa miệng.
- Tim có thể nhảy ra khỏi cửa miệng được không? – Thu
hiếu kỳ hỏi.
- Tại sao không? Thu không thấy sách đều viết: “Trái
tim nhảy điên cuồng, tưởng chừng sắp nhảy ra khỏi cửa miệng” đấy sao?
- Sách viết như thế à?
- Tất nhiên. Tim Thu cũng đập rất nhanh, sắp lên đến
miệng rồi.
Tĩnh Thu cảm nhận nhịp tim của mình, cô nghi ngờ:
- Không nhanh, không nhanh bằng anh, tại sao anh nói
sắp lên đến cửa miệng?
- Thu không thể cảm nhận nổi, nếu không tin Thu cứ há
miệng ra, xem có đúng nó lên đến miệng rồi không?
Không chờ Thu phản ứng, anh hôn ngay lên môi Thu. Thu
cảm thấy xảy ra chuyện nghiêm trọng, vội đẩy anh ra. Nhưng anh mặc kệ, vẫn hôn,
còn dùng đầu lưỡi để mở rộng làn môi Thu.
Nếu anh chỉ hôn lên đôi môi Thu, Thu cũng không căng
thẳng đến vậy, lúc này anh cho lưỡi vào miệng Thu, khiến Thu xấu hổ, cảm thấy
anh thấp hèn, tại sao có thể như thế? Thu chưa bao giờ nghe nói hôn là phải như
thế, cô cắn chặt răng, lưỡi anh chỉ có thể đưa đi đưa lại giữa môi và răng. Anh
tấn công, Thu vẫn nghiến răng, không biết tại sao mình làm như thế, chỉ biết
anh rất muốn cho lưỡi vào tận miệng, như vậy chắc chắn không phải là việc tốt
lành, nên cứ để lưỡi anh ở ngoài.
Anh bỏ cuộc, chỉ hôn môi Thu, thở gấp gấp, hỏi:
- Em… không thích
- Không thích.
Thật ra không phải Thu không thích, chỉ vì sợ, cảm
thấy giống như làm một việc xấu xa. Nhưng Thu rất thích cảm giác khuôn mặt anh
áp vào khuôn mặt mình, chưa bao giờ Thu nghĩ khuôn mặt người con trai lại ấm
áp, dịu dàng đến vậy. Thu vẫn cho rằng khuôn mặt người con trai giá lạnh và khô
cứng.
Anh cười, chuyển sang ôm Thu:
- Có thích thế này không?
Trong lòng rất thích, nhưng Thu vẫn nói:
- Cũng không thích.
Anh buông Thu ra, nói lảng sang chuyện khác:
- Em thật khó hiểu. – Anh lại khoác cái ba lô lên vai,
nói: - Chúng ta đi nhé. Anh không nắm tay Thu nữa, hai người đi bên nhau.
Đi một lúc, thấy anh không nói gì, Thu cẩn thận hỏi:
- Anh… giận rồi à? Anh không sợ em ngã hay sao?
- Không giận, sợ em không thích cả nắm tay.
- Em không nói không thích… cầm tay…
Anh lại nắm tay Thu:
- Vậy em thích anh cầm tay à?
Thu không nói, anh cứ hỏi:
- Nói đi, thích hay không thích.
- Biết rồi còn hỏi.
- Anh không biết, em làm anh khó hiểu, muốn em nói ra
anh mới biết.
Thu không chịu nói, anh không buộc Thu phải trả lời,
chỉ nắm chặt tay cô, cùng đi xuống núi. Không còn đò sang sông, anh nói:
- Chúng mình đừng gọi đò nữa, chỗ anh có câu nói, hình
dung một người muốn mà không được là “khó như gọi đò” để nói đò ngang rất khó
gọi. Anh cõng em sang sông.
Nói xong, anh cởi già