
lấy gì để trả? Thu thà mạo hiểm đi một mình còn hơn. Cô quyết định theo bờ
kênh tuy xa gấp đôi lại phải lội nước, nhưng có nhiều người qua lại, không sợ
gặp kẻ xấu.
Buổi tối, Ba đến, cùng ngồi nói chuyện với mọi người.
Tĩnh Thu mấy lần định nói với anh chuyện mình về, nhưng không có lúc nào nói
được. Thu mong có người nhắc đến, như vậy anh biết Thu về phố hai hôm, nhưng
không ai đả động gì chuyện ấy. Thu thở dài, nghĩ bụng có thể không phải nói với
anh, có thể trong vài hôm tới anh không đến nhà bà Trương, Thu đắn đo mãi, lẽ
nào anh không thấy Thu lại không buồn?
Thu ngượng ngùng ngồi đấy, sợ người khác cảm thấy cô
ngẩn ngơ vì Ba, liền đứng dậy đi vào buồng viết báo cáo, nhưng Thu vẫn ngỏng
tai nghe ngóng động tĩnh ở ngoài kia, chờ cho anh chào mọi người ra về cô sẽ
nói với anh ngày mai về phố. Nhưng Thu lại sợ anh giễu: “Thu nói với anh chuyện
ấy làm gì? Anh đâu có quản lí Thu đi đâu?”
Thu ngồi trong buồng, không viết nổi một chữ. Đã gần
mười giờ, cô nghe thấy anh đứng dậy chào mọi người, Thu định kiếm cớ ra nói với
anh. Anh vào buồng của Thu, cầm lấy cây bút trên tay Thu, tìm mảnh giấy viết
vài câu, rồi đẩy mảnh giấy đến trước mặt Thu. Thu xem: “Ngày mai đi đường núi,
chờ Thu. Tám giờ.”
Thu giật mình, tưởng như không hiểu dòng chữ kia,
ngước lên nhìn anh, anh mỉm cười nhìn Thu, hình như đang chờ câu trả lời. Thu
ngớ ra trong giây lát, Thu chưa kịp trả lời thì bà Trương bước vào. Anh nói to:
- Cảm ơn cô Thu, tôi về nhé. – Vậy là anh ra về.
Bà Trương nghi ngờ hỏi:
- Cậu ấy cảm ơn gì?
- Ànhờ cháu về phố mua đồ.
Bà Trương nói:
- Mẹ cũng muốn nhờ con mua một vài thứ. – Bà lấy tiền
ra. – Con về, mua cho anh Lâm ít len, giúp anh ấy đan cái áo, màu sắc kiểu cách
tùy con. Mẹ nghe chị con nói, con biết đan áo, cái áo con mặc là do con đan đấy
à?”
Thu không tiện từ chối, đành nhận tiền, nghĩ bụng:
không thể làm dâu bà được đâu, đan giúp áo cho con bà coi như bồi thường rồi
đấy.
Đêm hôm ấy Thu không sao ngủ được, cô lấy mảnh giấy
kia ra xem, đúng là anh đã viết như thế. Nhưng làm sao anh biết ngày mai mình
về? Ngày mai anh không phải đi làm à? Anh sẽ nói gì với mình? Làm gì? Làm bạn
với anh Thu thật sự vui mừng, nhưng con gái phải đề phòng con trai, anh ta
chẳng phải là con trai hay sao? Hai người đi đường núi, nếu anh ấy làm chuyện gì,
liệu Thu có đánh lại nổi không?
Nói thật, Thu biết mối đe dọa đối với con gái, nhưng
không biết mối đe dọa ấy thế nào? Cưỡng bức cũng đã nghe nói, Thu vẫn thường
đọc được những thông báo ngoài đường, có những cái tên người được chấm dấu son
tức là đã bị tử hình. Trong số đó có kẻ phạm tội “cưỡng dâm”, có lúc còn viết
cả tình tiết phạm tội, nhưng cũng rất mơ hồ, không biết cuối cùng là chuyện gì.
Tĩnh Thu đã được đọc những thông cáo về một tội phạm
cưỡng dâm, trong đó có tội “đâm tuốc-nơ-vít vào hạ thể, thủ đoạn vô cùng tàn
bạo”. Còn nhớ, hồi ấy Thu cùng mấy đứa bạn gái bàn luận với nhau “hạ thể” là bộ
phận nào? Mấy đứa đều cảm thấy hạ thể là nửa người từ eo trở xuống, vậy thì kẻ
phạm tội đã đâm tuốc-nơ-vít vào chỗ nào? Chuyện này Thu vẫn chưa rõ.
Có một đứa bạn nói, chị của nó bỏ bạn trai, vì anh kia
không phải là người. Một buổi tối, anh kia đưa chị nó về nhà, đè chị nó xuống.
Câu chuyện làm cho bọn chúng khó hiểu, phải chăng anh kia hung quá, đánh bạn
gái?
Bạn gái của Thu đều ở trường số Tám hoặc con cái các
giáo viên tiểu học trực thuộc trường trung học số Tám, đều ở trong khu tập thể
nhà trường, cùng lớn lên ở đấy, dường như biết nhiều, nhưng nói ra lại giấu đầu
hở đuổi, khiến mấy đứa nhỏ hơn như rơi vào mây mù, không hiểu ra sao.
Còn nhớ một đứa bạn tỏ ra xem thường nói, chị nào đấy
nôn nóng, không chờ đợi nổi đã cưới trước hôn lễ. Tĩnh Thu nghe nói thật khó
hiểu, không logic, cưới tổ chức hôn lễ, tại sao chưa tổ chức hôn lễ đã cưới.
Lại nghe nói ai đấy đã làm cho ai đấy to bụng, nhưng
chưa ai nói với Thu cái bụng làm thế nào để to được? Bản thân cố hiểu, cuối
cùng cũng hiểu ra con gái ngủ với con trai sẽ to bụng, vì con trai đồng nghiệp
của mẹ Thu bị bạn gái bỏ, người đồng nghiệp của mẹ rất tức giận, nói với mọi
người rằng đứa con gái kia bị “con tôi ngủ với rồi, bụng to, bây giờ không lấy
con tôi, liệu có ai dám lấy?”
Chuyện ấy đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Thu, vì mẹ
nói, con xem, đồng nghiệp của mẹ cũng là nhà giáo, gặp phải chuyện ấy cũng đi
nói xấu cô gái kia, nếu là những người kém hiểu biết, càng không biết họ nói
những lời khó nghe đến mức nào. Một người con gái quan trọng nhất là danh
tiếng. Danh tiếng xấu coi như cuộc đời bỏ đi.
Có được nhiều bài học kinh nghiệm của những người đi
trước, thêm vào đấy là những chuyện nghe nói, chỉ suy luận logic, Thu rút ra
kết luận: ngày mai có thể đi với Ba qua đoạn đường núi, chỉ cần chú ý là được.
Trên núi thì không thể ngủ, cho nên không có chuyện làm to bụng, tốt nhất để
anh ấy đi trước, như thế anh ta không thể đột ngột tấn công vật mình xuống đất
được. Ngoài ra, chú ý không để anh ấy đụng vào mình, như thế sẽ không có vấn đề
gì chứ? Điều lo lắng duy