
bao giờ Thu
thấy anh như thế, cằm anh lúc nào cũng cạo nhẵn. Thu lo lắng hỏi:
- Anh ở bên ấy… làm việc có mệt không?
- Không mệt, công việc về kỹ thuật, không dùng nhiều
sức lực. – Anh sờ mặt mình, nói. – Gầy phải không? Mất ngủ…
Anh nhìn Thu khiến lòng Thu bối rối, nghĩ bụng không
biết má mình có hóp lại không nhỉ? Thu nói khẽ:
- Tại sao anh sang đội Hai mà không nói với em? Cháu
Hoan lúc nào cũng nhắc đến anh.
Anh vẫn nhìn Thu, cũng nói khẽ:
- Hôm ấy đi vội, không đến nói với Thu… và mọi người
được. Sau đấy, ở bến xe, anh đến bưu điện nói với anh Sâm, tưởng rằng anh ấy về
nói với Thu, có thể anh ấy quên. Về sau không nhờ được ai, phải chờ anh về nói
với Thu.
Thu giật mình, anh nói với ý gì nhỉ? Hình như anh nhìn
thấu tâm tư mình, biết mình mấy hôm nay muốn tìm anh, Thu thanh minh:>
- Anh bảo với em để làm gì? Em biết anh đi đâu để làm
gì?
- Thu không muốn biết anh đi đâu, nhưng anh muốn báo
với Thu anh đi đâu, thế không được à? – Anh nghiêng đầu, nói như bất chấp lẽ
phải.
Thu lúng túng không biết nói gì hơn, vội đi ra sau
nhà. Thu đứng ở nhà sau một lúc rồi mới quay về, thấy anh ngồi trước bàn viết
đang lật giở xem vở ghi của Thu. Thu giật cuốn vở, xếp lại, trách anh:
- Không xin phép mà đã xem!
Anh cười, học cách nói của Thu:
- Tại sao không xin phép đã viết về người ta?
Thu vội vã giải thích:
- Em đâu viết về anh? Em đâu có nhắc đến tên họ của
anh? Em chỉ viết … quyết tâm thư.
Anh tỏ ra hiếu kỳ, nói:
- Anh đâu nói Thu viết về anh, chỉ nói Thu chưa được
phép của những người anh hùng chống Nhật mà đã viết về họ. Thu viết về anh đấy
à? Ở đâu? Tài liệu lịch sử mà Thu viết đấy chứ?
Tĩnh Thu không biết vừa rồi anh đã đọc quyết tâm thư
của mình hay chưa, rất ân hận vì đã nói nhầm, có thể vừa rồi anh chỉ thấy phần
viết về lịch sử ở đầu cuốn vở. Cũng may anh không truy hỏi tiếp, mà lấy ra một
cây bút mới, nói:
- Thu dùng cây bút này đi, từ lâu muốn cho Thu một cây
bút, nhưng không có dịp nào. Cây bút của Thu bị chảy mực, Thu nhìn xem ngón tay
giữa đầy mực.
Tĩnh Thu nhớ, anh có lần nói sẽ mua cho Thu một cây
bút mới. Vì anh cài mấy cây bút trên túi áo ngực, có lần Thu cười anh:
- Anh đúng là trí thức, lúc nào cũng cài nhiều bút
trên túi.
Anh cười:
- Thu chưa nghe nói bao giờ à? Cài một cây bút là sinh
viên, cài hai cây bút là giáo sư, cài ba cây bút là… - Anh buông lửng, không
nóip.
- Là gì? Cài ba cây bút là gì? Là nhà văn à?
- Cài bà cây bút là thợ chữa bút.
Thu bật cười, hỏi:
- Vậy anh là thợ chữa bút à?
- Ôi, thích nghịch ngợm táy máy, chữa bút, chữa đồng
hồ báo thức, chữa đủ thứ, đàn accordéon cũng
tháo ra xem. Bút của Thu anh đã mở ra xem rồi, không chữa được nữa, thay linh
kiện không bằng đổi cái mới, lúc nào có thời gian sẽ mua cho Thu. Thu dùng cây
bút này không sợ dây mực lên mặt à? Con gái rất sợ xấu hổ.
Thu không nói gì, vì nhà Thu nghèo, không mua nổi bút,
cây bút cũ này cũng của người khác cho.
Anh đưa cây bút mới cho Thu, hỏi:
- Thu có thích cây bút này không?
Tĩnh Thu cầm cây bút lên, cây bút Kim
tinh rất đẹp, tiếc không dám bơm mực vào. Thu định nhận cây
bút và sẽ trả tiền cho anh, nhưng Thu không có tiền, lần này về nông thôn mẹ
cũng phải đi vay tiền ăn cho Thu, cho nên Thu trả cây bút cho anh:
- Em không cần, bút của em cũng viết được.
- Tại sao không cần? Thu không thích à? – Hình như anh
có phần nôn nóng. – Lúc mua anh không nghĩ, có thể Thu không thích màu đen,
nhưng không có màu khác. Anh thấy bút này tốt, nét nhỏ, chữ Thu viết đẹp, dùng
cây bút nét nhỏ này tốt hơn. – Anh giải thích một lúc rồi nói. – Thu cứ dùng
đi, lần sau anh mua cho Thu cái đẹp hơn.
- Đừng… đừng, không phải em chê bút xấu, mà là…đẹp.
Đắt lắm phải không anh?
Anh như thở phào nhẹ nhõm:
- Không đắt, Thu thích là được rồi, bơm mực vào thử
nhé?
Anh lấy lọ mực, hút mực vào bút. Lúc viết, anh thích
cầm cây bút khẽ vẩy như đang suy nghĩ, sau đấy mới đặt bút viết.
Anh viết một câu thơ vào v của Thu, đại ý: hôm anh gặp
em, lòng cầu mong nếu cuộc sống là lối đi hàng một, xin em hãy đi trước mặt
anh, để anh lúc nào cũng được thấy em; nếu cuộc sống là lối đi song song, xin
em hãy cho anh dắt tay em đi trong biển người mênh mông, sẽ không bao giờ mất
em.
Thu rất thích cây thơ ấy, cô hỏi:
- Thơ của ai đấy?
- Chỉ viết linh tinh, đâu phải là thơ, nghĩ gì viết
nấy, vậy thôi.
Hôm ấy, anh bắt Thu phải nhận cây bút, nếu Thu không
chịu nhận, anh đành đưa cho nhóm của Thu, bảo đấy là tặng phẩm cho công việc
cải cách giáo dục, để cho Thu viết lịch sử. Thu sợ anh mang đến cho nhóm công
tác, mọi người biết chuyện, Thu đành phải nhận, hứa rằng sau này sẽ trả tiền
cho anh.
Anh nói:
- Được, anh chờ.
MẤY HÔM SAU, đến lượt Thu về thành phố nghỉ, kỳ nghỉ
luân phiên của Thu vào hai ngày thứ Tư và thứ Năm.
Hai kỳ nghỉ lần trước, Thu nhường cho một bạn nam tên
là Lí Kiện Khang, vì cậu ta khng được khỏe như cái tên, mặt luôn bị sưng, phải
đi bệnh viện kiểm tra. Một nguyên nhân khác để Thu nhường kỳ nghỉ cho bạn là vì
cô không có tiền đi đ