
ường. Hồi ấy, tiền lương tháng của mẹ chỉ gần bốn chục
đồng, phải nuôi mẹ và đứa em gái, phải chi tiền về nông thôn cho anh trai, phải
chu cấp cho bố đang cải tạo lao động, tháng nào thu cũng không đủ chi, cho nên
Thu có thể tiết kiệm được khoản nào thì tiết kiệm.
Nhưng lần này thì không thể, chủ nhiệm lớp của Thu nhờ
người về nghỉ đưa thư cho Thu, bảo Thu về để tiết mục chuẩn bị hội diễn sắp tới
của trường, Thu phải về để dàn dựng điệu múa cho các bạn. Giáo viên chủ nhiệm
lớp còn quyên góp cho Thu đủ tiền đi và về.
Mẹ Thu đang là giáo viên của trường tiểu học trực
thuộc trường trung học số Tám, coi như đồng nghiệp với giáo viên chủ nhiệm lớp
của Thu. Giáo viên chủ nhiệm của lớp biết hoàn cảnh gia đình Thu, cứ vào đầu
năm học đều chủ động để Thu được hoãn đóng các khoản lệ phí. Tuy các khoản lệ
phí mỗi học kỳ chỉ ba hoặc bốn đồng, lúc bấy giờ cũng coi như một khoản chi
lớn.
Chủ nhiệm lớp còn thường xuyên đưa cho Thu mẫu đơn xin
học bổng, học bổng cũng được mười lăm đồng mỗi học kỳ. Nhưng Thu không xin, vì
học bổng còn phải được lớp bình chọn, Thu không muốn để các bạn biết gia cảnh,
phải xin học bổng mới đi học được.
Vụ hè nào Tĩnh Thu cũng đi lao động kiếm tiền, làm
công nhân phụ động cho một công trường, thợ cả xây tường, cô giúp chuyển gạch,
gánh vữa. Có nhiều lúc Thu phải đứng trên giàn giáo cao nhận gạch của người từ
dưới đất tung lên, có lúc phải cùng khiêng những tấm bêtông rất nặng, làm những
việc nặng nhọc và nguy hiểm, nhưng ngày nào cũng kiếm được một đồng hai hào
tiền công, cho nên hễ đến kỳ nghỉ hè là Thu đi làm.
Lần này về nghỉ Thu vừa vui vừa buồn, vui là được về
thăm mẹ và em gái, mẹ không được khỏe lắm, em còn nhỏ, lúc nào Thu cũng lo
lắng. Bây giờ được về thăm có thể giúp mẹ mua than, mua gạo, làm một vài việc
lặt vặt. Nhưng Tĩnh Thu lại không nỡ rời Tây Thôn Bình, nhất là với Ba, về hai
ngày coi như hai ngày không được gặp anh, trong khi thời gian còn lại không
nhiều.
Bà Trương nghe nói Thu sắp về thăm nhà, bà bảo Lâm đi
tiễn, nhưng Thu không chịu: thứ nhất Thu không muốn làm mất thì giờ của Lâm;
thứ hai, hàm ơn sau này sẽ không có cách nào trả ơn.
Nghe Phương nói, mấy năm trước Lâm rất thích một cô nữ
sinh về tham gia lao động, cô kia có thể vì bố Lâm làm trưởng thôn nên một thời
gian tỏ ra tốt với anh. Về sau có chỉ tiêu gọi người về, cô nữ kia thề bồi với
Lâm, bảo anh chỉ cần tìm cách cho cô ta có chỉ tiêu về lại thành phố, cô ta sẽ
lấy Lâm làm chồng. Đến khi Lâm nói giúp, bảo cha cho cô chỉ tiêu ấy, vậy mà cô
một đi không trở lại! Về sau cô ta còn nói với mọi người, chỉ trách Lâm khờ
dại, không sớm nấu gạo thành cơm, nếu không cô ta đã trở thành người của anh,
dù có mọc cánh cũng không thể bay nổi.
Lâm trở thành chuyện cười cho cả thôn, ngay cả trẻ con
cũng biết đọc câu vè: “Thng Lâm dại, thằng Lâm khờ, gà đã bay, trứng đã vỡ; thả
cô nàng về lại phố, làm Bồ Tát, ô hô!”
Suốt một thời gian dài, Lâm ủ rũ như rau bị sương
muối. Hỏi vợ cho anh, anh cũng không thèm, bảo anh đi tìm người yêu, cũng không
đi. Lần này Tĩnh Thu về trong nhà Lâm, hình như tinh thần anh cũng phấn chấn
lên đôi chút, cho nên bà Trương bảo Phương đánh tiếng với Thu. Nhưng Phương cảm
thấy Lâm không xứng với Thu, cô không làm mối mà còn để lộ những lời của mẹ,
của anh cho Thu biết.
Thu bảo Phương nói với mẹ, thành phần xuất thân của
mình không tốt, không xứng với Lâm. Bà Trương biết, thân chinh nói với Thu:
- Con ơi, thành phần không tốt thì sợ gì? Con lấy
thằng Lâm nhà mẹ, vậy là thành phần sẽ tốt chứ sao? Con không nghĩ cho mình thì
cũng phải nghĩ cho con cái chứ?
Thu xấu hổ, mặt đỏ lựng, hiềm một nỗi đất không có lỗ
mà chui, Thu vội vã nói:
- Cháu còn nhỏ, cháu còn nhỏ, chưa dám nghĩ đến chuyện
tìm người yêu, cháu còn đi học, bây giờ đang kêu gọi không nên kết hôn sớm,
cháu chưa đến hai mươi lăm sẽ chưa nói đến chuyện ấy.
- Hai mươi lăm tuổi mới lấy chồng? Đến lúc ấy già
thành mõ rồi! Nhà quê chúng tôi lấy vợ lấy chồng sớm, chỉ cần đội sản xuất cho
một cái giấy, lấy chồng lấy vợ lúc nào cũng được. – Bà Trương động viên Thu. –
Mẹ cũng không bảo con phải cưới ngay, cứ nói trước chuyện này với con, để trong
lòng con đã có thằng Lâm nhà mẹ.
Thu không biết phải làm thế nào, đành nhờ Phương giải
thích:
- Thu… không biết nói thế nào, chỉ biết không thể
được.
Phương cười hì hì:
- Phương cũng biết không thể được, nhưng Phương không
muốn làm người mang tiếng ác, chị đi mà nói.
Trước hôm Thu đi, Lâm đến nói với Thu, mặt cậu ta đỏ
lựng:
- Mẹ bảo tôi ngày mai đưa cô đi một đoạn, đường rừng
vắng vẻ, không an toàn, không đi qua núi, sợ phải lội nước…
Thu vội từ chối:
- Không cần, không cần, em đi được. – Cô lo lắng hỏi.
- Núi có hổ không?
Lâm nói thật:
- Không, núi này không lớn, chưa bao giờ nghe nói có
thú rừng, mẹ bảo sợ… người xấu.
Tĩnh Thu ra sức từ chối, bà Trương trực tiếp nói, Tĩnh
Thu vẫn từ chối. Thật ra cô cũng muốn có người đi với mình một quãng, một mình
đi đường núi cũng sợ. Nhưng nghĩ, nếu tiếp nhận tình cảm ấy của Lâm, sau này
biết