
ôn mặt tươi cười “ta tự giới thiệu,
ta là Mộ Dung Ý Vân, ngoại hiệu vô tình kiếm Nguyệt Quang tiên tử, đường chủ Bách hiểu đường, cũng là Mục giáo chủ phu nhân, các vị có thể gọi
một tiếng phu nhân” xem bộ dáng siểm mị của ta, mười phần là nói dối, có mười phần giống Vi tiểu Bảo, nhưng… ta là nói thật a!
“dám giả mạo phu nhân chugs ta?” mấy kẻ đằng sau lập tức giận dữ kêu lên. Ta quả thực là thật mà!
“vì cái gì phải giả mạo, giả mạo chính mình thì thực kì quái” ta buồn buồn nói.
“bắt” ách…
Trong nháy mắt, ba bốn người đã hướng ta chĩa đao chĩa kiếm, ta kêu to cưu mạng, sợ hãi nhìn xung quanh.
Ta còn chưa biết phải làm gì Độc Cô Huỳnh
đã hoa kiếm đánh tới, lập tức cùng mấy người đao quang kiếm ảnh lấp lóe. Ta đành bất đắc dĩ lách người qua rừng kiếm cùng Độc Cô Huỳnh đánh.
Nhưng đều không dám đả thương bất cứ ai, thực phiền toái. (lưu ý, hiện
nay võ công của Mộ Dung Ý Vân đã là đệ tam giang hồ không phải loại mạo
danh như trước kia)
“Hàn, cứu mạng a…” ta một bên đánh, một bên kêo, bộ dáng thê thảm. nếu thực muốn thoát khỏi đám người này với ta
không khó, nhưng ta không muốn làm ai bị thương, hơn nữa ta muốn gặp
Hàn, cuối cùng vẫn cứ dây dưa ở đây.
Độc Cô Huỳnh chém ra một kiếm, kiếm khí ngang nhiêm cắt đứt giả sơn phía trước, ta thập phần đau lòng”
“cần thận, đừng phá nhà ta” đây là nhà ta a, phá hoại đồ đạc trong nhà ta sau này còn gì mà dung?
“đại tẩu…” nàng thập phần bất đắc dĩ
“uy, đừng phá hư đồ đạc nhà ta”
Mấy người vây công chúng ta lập tức trố
mắt, thầm nghĩ nữ nhân này đầu óc có vấn đề sao, đánh nhau không sợ chết lại sợ phá hỏng đồ đạc?
Chợt cuối hành lang xuất hiện một dáng hình quen thuộc, ta nhịn không được kích động hét lên, tuy chỉ xa nhau vài
ngày, nhưng tựa như nhiều năm không gặp.
Ta mặc kệ kiếm ảnh trùng trùng, hướng Hàn chạy tới.
“Vân nhi” Hàn kinh hỉ, cúi đầu nhìn ta.
Nhìn chúng ta thân mật như vậy, mấy tên vây công ta đã ngừng lại, cung kính nói “giáo chủ”
Ta ngẩng đầu, nhìn hắn, hi hi cười, vội trốn ra sau lưng hắn “cứu mạng a” ta không thích đánh nhau.
Hàn lập tức biến thành lạnh lùng, thần tình sát khí, lạnh như băng nói “các ngươi làm gì?”
“hồi bẩm gióa chủ, như nhân này hồ nháo trong đây, thuộc hạ nghi nàng là gian tế cho nên…”
Hàn cực kì phẫn nộ “xuống” lập tức trước mặt không còn một ai ngoại trừ Độc Cô Huỳnh.
“Vân nhi, nàng lại hồ nháo?” Hàn trầm mặt giáo huấn, ánh mắt lại đầy nhu tình.
“ta đâu có hồ nháo, chẳng qua xem cái ghế kia không tồi, muốn ngồi một chút, ai dè bị đuổi giết”
Ta thực giả bộ đáng thương.
Hắn ôm ta vào lòng “hôm nào ta ôm nàng ngồi đó”
(Hoa: ây da, ngồi đùi Hàn ca sướng hơn ngồi Long tọa a, ta cũng muốn ngồi/Vân tỉ: lườm/Hoa chạy mất dép…)
Ta vẻ mặt cười gian, gật đầu “được nga”
“thuộc hạ mạo phạm phu nhân, thỉnh phu nhân thứ tội” bây giờ tên ăn mày mới chạy vào, vô cùng xấu hổ mở miệng.
Ta cười a a “không sao, còn muốn cám ơn ngươi mang ta vào”
“phu nhân quá lời” hắn cười chữa ngượng.
“tên ngươi là gì, chúng ta làm bằng hữu?”
“thuộc hạ Thiên Túy” quả nhiên là tửu quỷ.
Ta cười phì một hơi “thiên túy bất túy, tên rất hay” ta nói rồi đưa tay ra.
“phu nhân?”
“bắt tay a” xã giao thôi.
Hắn cười cười, đưa tay ra, khi sắp đụng vào ta, thân ta chợt bị kéo lại, đã bị ai đó ôm vào. Ai đó thực không khách khí để Thiên Túy ca đứng ngốc ở đó, rời nhanh đi.
“uy, chàng làm gì?” đối với cái ôm đột ngột của hắn, ta kì quái.
“không cho nam nhân khác động đến nàng” hắn trầm giọng.
Ta không phục “bắt tay thôi”
“không được” bá đạo quá thể.
Độc Cô Huỳnh đâu, ta làm sao lại quên mất
nàng, nhìn quanh, xa xa thấy Thiên Túy đang dẫn nàng đi, hoàn hảo, cho
Thiên Túy tiếp đãi nàng đi. Về phần chuyện tình đại ca, đợi lát nói sau.
Hàn đem ta ôm đến một tòa tiểu viện, dọc
đường gặp vô số người, mỗi người thỉnh an qua đều trợn to mắt, tò mò
nhìn ta, khiến ta phi thường ngượng ngùng.
Tiểu viện thực sự rất nhỏ, chỉ có năm gian
phòng ở, diện tích rất nhỏ nhưng lại thập phần xinh đẹp. hắn một cước đã cửa phòng ngủ, đem ta đặt trên giường.
“làm gì?” ta ngồi xuống, cố ý đánh giá phòng ở.
Hắn đột nhiên đem ta ôm vào ngực “nàng có biết ta rất nhớ nàng” ta cũng rất nhớ, tư niệm lẫn nhau, thực công bình.
Ta ôm chặt hắn, tựa vào vai hắn “ ta cũng nhớ chàng”
“một khi như vậy, cho ta ôm nàng thực lâu, để giải khổ tương tư” hắn ôn nhu nói xong, ánh mắt không khỏ lộ ra tia ‘tà ác’
“vô nghĩa, không phải chàng đang ôm ta sao?”
“ôm như vậy” vừa nói xong, cả thân đã bị hắn đè xuống, không thể động đậy.
“uy , lại khi dễ ta,vừa rồi thấy sau lưng ta có theo một nữ nhân không? Ta nói cho chàng nga…”
Câu nói kế tiếp, không còn cơ hội nói ra,
hắn khóa môi của ta, cuồng nhiệt hôn hít, ôn nhu chiếm hữu. hai tay hắn
khéo lẽo cởi bỏ quần áo của ta, chớp mắt biến ta thành trần như nhộng.
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, quả nhiên
không giả, rõ rang mới vài ngày, lại cảm thấy cách cả thế kỉ. hắn cuồng
nhiệt hôn, tựa hồ muốn hòa tan tar a.
Kịch tình qua đi, hắn ỷ ôi ôm ta.
“sao nàng đến đây?” hắn ôm ta, hỏi cái vấn đề.
“ta đến tìm chàng” ta đơn gi