
khí nóng,
chạy khắp cơ thể cô.Cảm giác chóng mặt mệt mỏi không những không tan biến, mà
ngay bây giờ cô còn cảm thấy cả người bồng bềnh như ở trên mây.
Chiếc
máy điều hòa không ngừng thổi hơi lạnh vào người cô, luồng hơi nóng trong người
cũng nhờ đó giảm đi đôi chút.
Thảo
nào mà lắm người thích đến những nơi như thế này, men rượu có khả năng làm con
người ta phiêu phiêu, đúng là khiến tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Hàn Tú
đang định quay về KTV thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nữ nhõng nhẽo: “Ây… ây…
này Tề! Hay là chúng ta về trước đi nhé! Nhé…” người phụ nữ nói tiếng Trung
nhưng phát âm không chuẩn lắm, nhưng cũng không phải tiếng địa phương, có lẽ đó
là người nước ngoài.
Đáp lại
lời của cô gái là tiếng cười của người đàn ông nghe cực kì quyến rũ.
Nghe
thấy tiếng cười đó, Hàn Tú bỗng cảm thấy bất an, bất giác nhớ những lúc cô và
Tiểu Thất quấn quýt bên nhau, anh cũng cười như thế. Cô rất thích giọng của
người đàn ông này nên nấn lại để nghe, bất giác muốn quay ngay về để gặp Tiểu
Thất.
“Tề?”
Thì ra tên người đàn ông này cũng có một chữ “Tề”.
Có thể
coi đây là bản tính tò mò vốn có trong mỗi con người, mà nói là biến thái cũng
được, Hàn Tú đột nhiên chẳng muốn quay lại KTV nữa mà muốn nán lại nghe đôi
oanh yến này tán tỉnh nhau như thế nào, cô bèn nhắm mắt lại, áp tai vào tấm
kính.
“Tề,
chỗ này người qua kẻ lại nhiều….ừm…ưm…ừm” Tiếng nói kèm theo hơi thở gấp gắp
liên tục truyền tới.
“Cưng
à, em đúng là chẳng chuyên tâm chút nào”. Giọng nói trầm trầm của người đàn ông
đó lại vang lên, cuốn hút như giọng cười khi nãy vậy.
Hàn Tú
chợt mở mắt ra, tiếng nói hình như là của Tiểu Thất. Cô quay người lại, nhìn
qua tấm kính ngăn, tò mò xem nam nhân vật chính đó là ai, đúng lúc ấy người đàn
ông cao lớn kia cũng quay mặt về phía cô.
Hàn
Tú kinh ngạc đến sững người, liên tục chớp mắt để chắc chắn ràng mình đang hoàn
toàn tỉnh táo, không hề nhận nhầm người.
Chàng
trai có đôi mắt quyến rũ, hớp hồn người khác kia, đó không phải là Tiểu Thất
thì là ai cơ chứ?
Nhìn
thấy Hàn Tú, Đương Trạch Tề cũng không tin vào mắt mình, ngỡ ngàng: “Hàn Tú…”
Sắc mặt
cô trở nên trắng bệch, bàng hoàng nhìn anh với ánh mắt đầy phẫn nộ.
Hành
lang tràn ngập ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc. Chiếc đèn pha lê treo chếch trên
đỉnh đầu chiếu vào khiến Tiểu Thất như được bao phủ bởi những vầng sáng lung
linh. Anh mặc chiếc áo vest màu xanh lam và chiếc quần âu cao cấp. Trước nay cô
chỉ mua cho anh những trnag phục nhạt màu, không hề biết rằng anh còn có bộ
quần áo đó để mặc khi đi vào hộp đêm. Khoác lên người bộ cánh này anh không còn
là Tiểu Thất của hơn hai tháng vừa qua nữa mà đã trở về quý công tử của 4 năm
về trước.
Đây
mới đúng là Đường Trạch Tề!
Hàn Tú
nhìn sang cô gái ở trong lòng anh, một mĩ nữ người lai trắng trẻo, xinh đẹp,
thân hình cực kì sexy, khiến người đối diện không khỏi say đắm.
Trai
tài, gái sắc hết sức xứng đôi, nhưng trong mắt cô cảnh tượng này vô cùng chướng
mắt. Mới không gặp có một ngày mà anh đã khôi phục dáng vẻ và thói quen trước
kia.
“Cô ấy
là ai?” cô nhìn thẳng vào mắt anh, nắm chặt tay lại, run run hỏi.
Không
khí tuyệt vời bị người ta phá bĩnh, cô gái người lai lộ ra vẻ không vui, sửa
lại áo xong, khoác tay Đương Trạch Tề, trả lời Hàn Tú bằng thứ tiếng Trung chưa
sõi: “Tôi là bạn gái của anh ấy, xin hỏi cô là ai?”
Đường
Trạch Tề mím chặt môi không nói gì.
“Bạn
gái?” Nếu cô gái này là bạn gái của anh thì cô là gì? Những đêm quất quýt, thắm
thiết bên nhau là cái gì chứ!
“Đường
Trạch Tề, anh thật khiến tôi ghê tởm!” Hàn Tú nghiến răng tát mạnh vào má người
đàn ông trước mặt, rồi nhìn anh đầy uất hận, sau đó quay người bỏ đi.
“Hàn
Tú” Anh sững sờ ôm lấy bên má nóng ran, ngay lập tức đẩy cô gái ra rồi đuổi
theo Hàn Tú.
Cô
không muốn gặp lại anh nữa nên cố sải bước thật nhanh, nhưng mới được một
quãng, cánh tay anh đã chặn trước mặt cô: “Bốn năm xa cách vừa gặp lại nhau mà
em đã đánh anh, em làm thế là có ý gì vậy? Lẽ nào em còn ôm mối hận năm xưa
sao? Bốn năm trước anh đã nói rõ với em rằng anh thật sự không có chuyện gì với
cô gái đó. Hôm đó anh uống tới nỗi bất tỉnh nhân sự thì có thể làm được gì cơ
chứ? Tại sao đến tận bây giờ em vẫn không chịu tin anh?”
Hàn Tú
ngước mắt lên nhìn anh: “Bốn năm trời xa cách?” hay cho câu “bốn năm trời xa
cách”, rõ ràng tối tối anh vẫn nằm bên cô, hôm qua còn quấn quýt mãi đến tận
khuya mới chịu đi.
“Đầu óc
anh bình thường rồi à! Nhớ hết chuyện trước đây cơ đấy!” Cô cười lạnh lùng.
Đường
Trạch Tề chẳng hiểu gì nên cau mày lại.
Lúc
này có mấy người bước ra từ căn phòng đối diện, là Hắc Bì, Phát Tài và bạn gái
của họ. Hai anh chàng kia trông thấy Hàn Tú thì tỏ vẻ hết sức kinh ngạc: “Hàn
Tú! Cậu cũng ở đây sao? Nếu biết sớm, bọn mình đã rủ cậu sang hát cùng”
Cái gì
mà không muốn liên lạc với bạn bè cơ chứ? Hóa ra tất cả những lời anh nói trước
đây tất cả chỉ là dối trá, lừa gạt cô mà thôi. Hàn Tú bỗng cảm thấy ai đó dùng
búa gõ mạnh vào trái tim mình.
Không
muốn ở lại đây thêm phút giây nào