
cô cũng không thể đòi lại được số tiền kia mà,
trút giận lên anh đôi chút xem ra không phải là một ý kiến quá tệ.
Ai ngờ
sau khi nhận được bọc thuốc, anh chẳng nói lời nào, lẳng lặng đi vào phòng tắm,
ở trong đó tự mình băng bó. Cô đành ngồi nguyên tại chỗ, ngốc nghếch nhìn cánh
cửa phòng tắm đang đóng kín, một hồi lâu sau mà vẫn chưa lấy lại được hồn vía.
Dọn dẹp
vệ sinh vốn đã là một công việc mệt nhọc, lại phải lo thêm chuyện của Đường
Trạch Tề nên bây giờ, Hàn Tú đã chẳng còn chút sức lực nào. Nhưng không chịu
được căn phòng bẩn thỉu trước mặt, cô đành gượng dậy, đi quét dọn nhà cửa và
những vật dụng đã bị anh “hỏi thăm”.
Hàn Tú
đang lau bàn trà thì bị doạ cho một trận. Không biết từ ỉúc nào, Tiểu Thất đã
xử lí đâu vào đấy các vết thương trên người, mình đầy bông băng, lù lù xuất
hiện ngay trước mặt Hàn Tú.
Cô chỉ
đứng đến cằm của anh, riêng chiều cao đó đã đủ khiến cô cảm thấy bị áp lực.
Ngang tầm mắt Hàn Tú là xương quai xanh của anh, trên đó có một vài vết sẹo
không lớn cũng không nhỏ, không hiểu sao cô lại thấy chúng vô cùng gợi cảm, chỉ
muôn tiến tới và...
Đúng là
đầy mê hoặc.
Có
điều, chỉ vài giây sau, đầu óc cô liền sắng suốt trở lạỉ, cô lùi ngay về phía
sau hai bước
Hàn Tú
nhìn khắp người anh. Điều khiến cô ngạc nhiên hết sức chính là anh đã băng bó
vết thương vô cùng cẩn thận và đúng cách, như thể có y tá xử lí cho vậy.
Tiểu
Thất chẳng nói lời nào, cũng chẳng thèm nhìn Hàn Tú lấy vài giây, anh chỉ nhẹ
nhàng đi về phía cửa sổ, ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, tay vẫn nắm chặt con dao
phẫu thuật.
Có lẽ
vừa rồi, anh chỉ chờ cô tránh đường để đi tiếp mà thôi.
Hàn Tú
đau khổ bừng tỉnh.
Tại sao
sau mấy năm sang Mỹ, lúc quay về, con người ta lại trở nên ngốc nghếch đến thế
chứ?
Căn
phòng cuối cùng đã lấy lại được vẻ sạch sẽ, tinh tươm vốn có, còn Hàn Tú thì
mệt đến mức chẳng buồn động đậy nữa. Bụng sôi réo nãy giờ, cô tiến lại chỗ để
điện thoại, định gọi người mang đồ ăn đến. Đột nhiên nhớ tới con dao phi tới
lúc nãy, Hàn Tú rụt ngay tay về, ảo não cúi đầu, cô quay người gọi anh chàng
đang thất thần bên cửa sổ: “Này, Đường Trạch Tề!”
Tiểu
Thất vẫn ngồi thừ ở đó, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra bên ngoài.
“Đường
Trạch Tề! Đường Trạch Tề! Đường Trạch Tề!”. Hàn Tú hét tên anh mấy lần nhưng
chẳng thấy anh quay lại. Cô đành liều mình đi đến trước mặt anh, lấy tay ra
hiệu rồi lùi về phía sau vài bước, sau đó mới dám gọi tiếp: “Đường Trạch Tề!!!”
Tiểu
Thất cuối cùng cũng có phản ứng, đầu mày nhíu chặt, nhìn cô chăm chú, vẻ mặt vô
cùng khố chịu, lạnh ỉùng hôi: “Cô đang gọi tôi sao?”
Bắt gặp
nét nghi hoặc trong đôi mắt băng giá của anh, Hàn Tú dột nhiên im bặt, không
trả lời.
Không
gọi anh thì gọi ai chứ? Lẽ nào ở đây còn có một tên gây họa “Đường Trạch Tề”
khác nữa hay sao?
“Có
chuyện gì?” Tiểu Thất vẫn hỏi một cách lạnh nhạt.
Hàn Tú
há hốc miệng rồi bàng hoàng ngậm lại. Xem ra cô gặp quỷ rồi, hai lần Đường
Trạch Tề suýt giết chết cô, cả nét mặt lẫn hành động của anh đều đáng sợ như
một con mãnh thú bị nhốt lâu ngày vậy, thế mà lúc này, kì lạ thay, ngữ điệu của
anh lại ôn hoà, nhẹ nhàng y như một chú mèo, không những thế, còn là một chú
mèo rất “cool” nữa. Anh đang chơi trò gì vậy, biến đổi nhân cách sao?
Có
điều, sức mạnh tưởng như mãnh thú cuồng bạo của anh trước đó, cô đã lĩnh giáo
đủ rồi. Để cho an toàn, cô cẩn thận vẫn hơn.
“À,
tôi... muốn gọi người mang thức ăn đến đây”. Hàn Tú thấy mình thật vô dụng,
ngay cả việc gọi một cú điện thoai đặt đồ ăn sẵn cũng phải bẩm báo với anh ta.
Nhưng
ai bảo cô sợ anh đến thế chứ?
“Thế
nào là “gọi thức ăn đến”?”
Anh ta
không biết thế nào là “gọi thức ăn đến” sao?
Ngay từ
lúc gặp lại Đường Trạch Tề, Hàn Tú đã cảm thấy hình như đầu óc anh có chút vấn
đề, phán đoán đó đã được khẳng định là đúng ngay sau khi anh đưa ra câu hỏi ngớ
ngẩn trên.
Cơ
miệng giật giật, một lát sau, cô mới hắng giọng nói: “Khi anh muốn ăn cái gì
thì gọi điện thoại, bảo người ta trực tiếp mang tới nhà, đó chính là “gọi thức
ăn đến”. Cũng giống như lúc nãy, anh bắt tôi phải kiếm thuốc và bông băng cho
anh mà lại không cho phép tôi ra khỏi cửa, thế nên tôi buộc phải gọi cho phòng
khám, nhờ người ta mang tới. Bây giờ, tôi đang cảm thấy đói nên muốn gọi điện,
bảo người ta mang thức ăn đến thôi”. Sau một hồi bình tĩnh giải thích tường
tận, cặn kẽ, cô bất giác quên mất sự nguy hiểm của anh, không kìm nổi mà buông
lời mỉa mai: “Đường Trạch Tề, có phải hôm nay, khi ra khỏi nhà, đầu anh bị cánh
cửa kẹp vào không? Nếu không thì tại sao anh có thể hỏi “gọi thức ăn đến” là
gì? Ngay đến mấy đứa nhỏ ở vườn trẻ cũng biết điều đó, vậy mà anh lại hỏi tôi.
Trêu chọc người khác thú vị lắm sao?”
Nghe
những lời như thế, Tiểu Thất không hề kích động mà ngược lại, còn trả lời một
cách hết sức nghiêm túc: “Đầu tôi không hề bị cửa kẹp phải mà là tôi đã đâm vào
tấm thuỷ tinh dày.”
Anh nói
gì thế? Đâm đầu vào thuỷ tinh nên anh ta thành ra ngốc nghếch rồi chăng? Đúng
là “bó tay toàn tập” với tên này mà!
“Nếu
đói thì gọi điện thoại đi!