
h mãn tính nguy hiềm như cao huyết áp, đột quỵ, đái tháo
dường, các bệnh về tim mạch, nhồi máu não…”
“Phụt!”
Hàn Tú phun cả nửa miếng cá trong miệng ra ngoài rồi không ngừng ho: “Khụ
khụ..”
Từ khi
nào đồng hồ hiệu Omega lại có dây mơ rễ má với axit béo? Những gì anh nói rõ
ràng là từ ngữ chuyên môn thuộc lĩnh vực cơ khí, sao nghe giống như bàn về vấn
đề dinh dưỡng thế nhỉ? Mà trước đây, chính anh cũng từng thường xuyên ăn những
món này, bây giờ còn bày đặt nói với cô mấy vấn đề axit béo nọ kia. Chắc là vì
ở Mỹ bốn năm nên anh phải biến mình thành con người sành điệu như tầng lớp
thượng lưu đúng không?
Cô kinh
ngạc đưa mắt nhìn anh, chỉ thấy anh quay người đi vào nhà bếp, mở vòi nước rồi
ghé miệng vào uống. Cô lại ho một hồi lâu, ánh mắt ngạc nhiên vẫn hướng về phía
anh. Đã biết rằng ăn nhiều dầu mỡ thì sẽ gặp vấn đề về axit béo, chắc anh không
đến mức không biết là uống nước lạnh không tốt cho dạ dày chứ?
Hàn Tú
vừa nhìn anh vừa liên tục và cơm, đợi chốc nữa ăn cơm xong, việc đầu tiên cô
làm sẽ ỉà gọi điện cho cô giáo Đỗ để hỏi cho rõ xem rốt cuộc đã có chuyện gì
xảy ra với Đường Trạch Tề. Tên khốn này dù nhìn từ góc độ nào thì cũng thấy hắn
có khuynh hướng thần kinh bất bình thường. Nếu anh thực sự mắc bệnh đó thì phải
nhanh chống chuyển đến viện để điều trị. Nếu cứ để anh ở đây, lại còn phải cung
phụng tiền bạc cho anh thì có cho vàng, cô cũng không chịu làm “thánh mẫu"
lần nữa đâu!
Uống
nước xong, Tiểu Thất bước ra khỏi bếp.
Đến lúc
này, Hàn Tú mới để ý thấy anh vẫn mặc chiếc quần sịp dính máu, cảnh này kinh
khủng quá, khiến cô chẳng còn hứng thú nào mà ăn uống nữa. Chẳng, suy nghĩ
nhiều, cô chỉ vào quần anh và nói: “Đợi.. đợi chút nữa, tôi sẽ đi siêu thị mua
cho anh chiếc quần sịp khác. Anh không thể đi lại trong nhà tôi với bộ dạng đó
được, nhìn khiếp lắm.”
Tiểu
Thất sững người rồi cúi đầu nhìn, quả thật anh chỉ mặc đúng một chiếc quần sịp
trên người, không những bẩn thỉu mà còn vương máu nữa.
“Ừ”.
Một từ gọn lỏn thoát ra khỏi miệng anh, chẳng biểu lộ chút tình cảm nào, chỉ
thấy đôi mắt anh long lanh như nước.
Hàn Tú
lườm anh rồi thu dọn bát đũa, xong xuôi tất cả thì cầm tiền, chuẩn bị ra ngoài.
Tay vừa mới chạm vào nắm đấm cửa, đột nhiên cô cảm thấy có chút kỳ lạ. Quay lại
nhìn anh chàng thích ngồi ngây người bên cửa sổ, cô ấp úng hỏi: “Này, Đường
Trạch Tề, con người anh thật kì lạ. Tại sao lúc đầu, khi tôi gọi điện thoại,
anh lại phi dao về phía tôi, bây giờ, tôi sắp sửa ra ngoài mua quần sịp cho anh
thì anh lại có thể yên tâm để tôi đi như vậy? Lẽ nào anh không sợ tôi ra ngoài
báo cảnh sát hay gọi kẻ thù của anh đến giết anh sao?”
Tiểu
Thất quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo có phần ngạc nhiên. Vài giây sau,
anh trịnh trọng tuyên bố: “Tôi tin tưởng cô.”
“Tôi -
tin - tưởng - cô", chỉ bốn chữ đơn giản như vậy thôi mà có sức mạnh như
một câu bùa chú kì diệu, khiến cho Hàn Tú kinh ngạc tới mức chẳng thể thốt nên
lời, đầu óc rối bời, hỗn loạn.
Cô nhún
vai rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa, không hiểu sao cứ cảm thấy đằng sau như
có oan hồn truy đuổi theo mình vậy.
(4)
Suốt
đường đi, Hàn Tú đắn đo mãi về việc có nên báo cảnh sát hay không. Nhưng cứ
nghĩ tới cô giáo Đỗ thì cô lại chùn bước. Cô không ngừng nhắc đi nhắc lại với
mình rằng bốn chữ đơn giản đó hoàn toàn chi mang ý uy hiếp, nếu không làm theo
lời anh, cô nhất định sẽ phải trả giá. Nghĩ vậy, cô bèn coi như lúc này, mình
dang bị “thánh mẫu” nhập thân, thấy anh đáng thương nên mới đại phát từ bi mà
giúp anh mua chiếc quần sịp. Các cụ chả bảo “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy
tòa tháp” còn gì! Món nợ này cô sẽ ghi lại cẩn thận, đợi liên hệ được với cô
giáo Đỗ rồi cô sẽ từ từ tính sổ với anh ta.
Hàn Tú
vừa vào siêu thị đã đi thẳng tới khu vực bán quần áo. Tay cô lướt qua một loạt
áo phông và quần bò treo trên giá, không ngừng lật xem giá bán.
Khiếp!
Định cắt cổ người ta hay sao? Chiếc áo phông loạỉ bình thường giá bảy mươi chín
Nhân dân tệ, cái quần soóc ngắn cũng mất tám mươi chín tệ, loại tốt hơn chút
thì những một trăm năm mươi tệ, cộng thêm quần sịp nữa, cô chắc chắn phải chi
mất mấy trăm tệ rồi. Có nhầm khống chứ? Từ lúc nào siêu thị bán loại hàng vẫn
bày ở đầu đường xó chợ này đắt đến vậy?
Mắt Hàn
Tú bỗng sáng lên khi nhìn thấy một quầy hàng ở ngay gần đấy có mấy bà cô đang
ngắm nghía những chiếc quần đùi bãi biển xanh, đỏ, tím, vàng. Cô nhìn vào tấm
biển khuyến mại: “Áo phông 20 tệ/chiếc, quần đùi
bãi biển 10 tệ/chiếc”, lập tức bỏ mớ hàng “cao cấp” trong tay xuống và tiến
thẳng tới quầy giảm giá.
Cô lục
tìm trong đống hàng khổng lồ đó được một chiếc áo phông và một chiếc quần đùi
bãi biển màu xanh lá cây. Xanh, xanh, xanh, tất cả dều là màu xanh lá cây, cô
có nên mua thêm một chiếc mũ cũng màu ấy nữa không nhỉ? Màu xanh lá cây là
thích hợp với anh ta nhất [2'>. Đường Trạch Tề phải nếm thử cảm giác bị người
khác cắm sừng thì mới thấu hiểu được nỗi thống khổ của cô trước đây.
[2'>: Ở Trung Quốc, cho
ai đội mũ màu xanh là ám chỉ việc bị ngoại