
nào một thời gian dài ăn thức ăn Tây, hưởng ánh nắng mặt trời
ngoại quốc lại có thể biến người da vàng thành da trắng?
Hàn Tú
bất giác đưa tay sờ lên mặt, tự hỏi rằng cô có nên kiếm thêm chút tiền để ra
nước ngoài, hưởng chút nắng xứ người cho trắng trẻo ra, bớt xấu đi vài phần hay
không. Cô cứ thế suy nghĩ miên man về viễn cảnh huy hoàng đó rồi đột nhiên giật
mình, không hiểu bản thân đang làm gì nữa, đúng là đầu óc có vấn đề!
Cô lại
lấy một chậu nước khác để làm sạch các vết thương trên người Đường Trạch Tề.
Khó khăn lắm cô mới gắp được những mảnh thuỷ tinh găm trong da thịt anh ra, khi
đó cô thực sự rất đau lòng. Hàn Tú hít một hơi thật sâu, phiền muộn không yên.
Rốt
cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao anh lại bị thương nghiêm trọng đến vậy?
Toàn thân thương tích nhiều như thế mà vẫn còn sống sót, Đường Trạch Tề đúng là
mệnh lớn!
Vắt
kiệt chiếc khăn mặt, đang định lau các vết thương còn lại, bỗng nhiên Hàn Tú bị
một bàn tay siết chặt lấy cổ.
Khi một
người phụ nữ quyết tâm trở thánh “thánh mẫu” thì đó sẽ là một chuyện vô cùng
đáng sợ!
Hàn Tú
chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này, đáng ra cô không nên nghe theo lời
của Sam Sam, không nên cùng cô ấy làm “thánh mẫu” gì gì đó mà cứu sống Đường
Trạch Tề.
Không
tài nào thở nổi, cô sợ hãi nhìn trừng trừng vào Đường Trạch Tề vừa tỉnh lại,
đang dùng tay siết cổ mình. Ánh mắt của người đối diện sắc nhọn tựa dao, cô có
thể đọc được trong đôi mắt đen láy đó một chữ “Giết”!
Trên cổ
vốn đã có vết thương bị dao cứa vào lúc nãy, giờ lại còn bị siết chặt, Hàn Tú
chỉ muốn đâm đầu vào tường ngay lập tức để kết thúc nỗi đau đớn này. Máu bị ứ
lại trên mặt, không thể nào lưu thông được, cô cố gạt bàn tay đang bóp cổ mình
ra nhưng vô ích. Sự phản kháng yếu ớt của cô càng khiến Đường Trạch Tề dùng sức
mạnh hơn.
Tên đàn
ông chết giẫm này sao lại cổ thể hận cô đến vậy? Phải là cô hận anh ta mới
đúng! Cho dù trước đây, cô đã từng mắng nhiếc anh chỉ đáng làm gà vịt hay chó
lợn, mắng anh là kẻ đê tiện, nguyền rủa anh mắc bệnh SIDA, từng nói rằng sau này
hễ gặp lại lần nào thì sẽ đánh lần đó…, cho dù đã sỉ vả anh bằng những điều tệ
hại nhất trên đời, nhưng bây giờ, rõ ràng là cô vừa mới cứu anh, còn đang xử lí
vết thương giúp anh nữa, vậy thì tại sao anh có thể đối xử với cô như thế? Sao
anh lại kích động đến mức muốn giết chết cô cơ chứ?
Cô
không tài nào hiểu nổi!
Không
kìm được nữa, nước mắt cùa Hàn Tú trào ra, giàn giụa trên mặt, duờng như sự
phẫn nộ trước khi chết đã khiến cô từ bỏ việc giãy giụa mà lấy hết sức lực còn
lại để tiếp tục lau các vết máu trên ngực Đường Trạch Tề, lau rất mạnh, lau
liên hồi không thôi.
Đôi mắt
đẹp cùa người đối diện đang phát ra sự nguy hiểm chết người bỗng dịu đi. Bàn
tay siết chặt cổ cô nãy giờ đột nhiên nới lòng ra, rồi Hàn Tú bị ném sang một
bên. Bị mất trọng tâm, cô ngã về phía bên phải, dập mặt ngay vào chậu nước bên
cạnh khiến nước bắn tung tóe khắp người.
“Khụ
khụ khụ...”. Hàn Tú ho sặc sụa rồi cố gắng hít lấy hít để luồng không khí vào
lá phổi đang thiếu ôxy. Chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến bộ dạng đáng thương
ướt như chuột lột của mình, cô cố gắng đứng dậy, lùi về phía sau vài bước.
Đứng
cách Đường Trạch Tề một đoạn, cô khóc tức tưỡi: “Đường Trạch Tề, anh đang sống
yên lành ở nước ngoài thì quay về đây làm gì? Sao vừa mới về đã muốn giết chết
tôi vậy? Anh làm thế là vì ngày xưa, tôi đã nguyền rủa anh mắc bệnh SIDA hay do
tôi trù ẻo anh tuyệt tử tuyệt tôn hả? Anh có biết là nếu không có tôi tốt bụng
cứu anh thì không chừng bây giờ, anh đang phơi thây trong phòng xác rồi không?”
Cô hít
một hơi thật sâu rồi đưa tay lau những giọt lệ sợ hãi, hoảng loạn và phẫn uất
đang chảy dài trên má. Nhưng dù cô kìm nén thế nào, nước mắt vẫn tuôn ra như
suối. Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy uất ức, không thể chịu đựng thêm được nữa,
Hàn Tú ngồi phịch xuống sàn rồi khóc luôn một trận.
Tiểu
Thất chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào khóc thảm thương đến thế, tiếng
khóc ấy thật giống tiếng kêu hoảng loạn của bầy cừu gặp nạn, từng chút từng
chút một bóp nát trái tim anh, khiến anh nhớ lại nhiều năm về trước không biết
trong bao nhiêu ngày đêm, anh cũng khóc như vậy khi thân thể bị cắm đầy những
máy móc, thiết bị. Những âm thanh đó đã xa đến mức anh tưởng như mình đã quên
mất.
Nhìn
thấy gói giấy ăn trên chiếc bàn trà ở bên cạnh, anh rút ra một tờ rồi đưa cho
Hàn Tú. Cô sụt sịt, mở to đôi mắt đẫm lệ, hết nhìn khuôn mặt không chút biểu
cảm của anh rồi lạị nhìn tờ giấy ăn. Sau vài giây, cô phẫn uất gạt tay anh ra,
tự mình bước đến chỗ chiếc bàn trà, lấy vài tờ giấy để lau nước mắt.
Khuôn
mặt của Tiểu Thất không có vẻ gì là tức giận vì hành động vừa rồi của Hàn Tú,
anh vẫn nhìn thẳng vào cô, lạnh lùng nói: “Con dao và cái áo của tôi đâu?”
Hàn Tú
liền đứng dậy, lôi chiếc áo blouse đẫm máu với con dao từ trong túi rác ra.
Không dám lại gần, cô đứng cách xa hai, ba mét rồi quăng chúng cho anh.
Anh đưa
tay ra đỡ rồi ngồi bệt trên sàn nhà, thẫn thờ nhìn hai thứ đó.
Sự tĩnh
lặn