
g bao trùm căn phòng khách rộng lớn khiến người ta có cảm giác lo sợ.
Hàn Tú
hoảng hốt nhìn về phía Đường Trạch Tề, chỉ thấy hàng lông mi đen dài của anh
cụp xuống, đôi mắt buồn bã, u tối, khuôn mặt trắng bệch không chút biểu cảm.
Cô mím
môi, suy nghĩ vài giây rồi dũng cảm nói: “Đường Trạch Tề, rốt cuộc là anh bị
người ta truy sát hay là anh đã giết người hả?”
Tiểu
Thất vẫn giữ nguyên biểu hiện đó, coi Hàn Tú chẳng khác nào không khí.
Nếu
không biết là Đường Trạch Tề nói được thì cô đã tưởng anh bị đầu độc cho câm
luôn rồi. Không nói thì thôi! Đợi đến khi cô liên lạc được với cô giáo Đỗ thì
mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ, cô cũng coi như hết nợ!
Nghĩ
vậy, Hàn Tú bước tới chiếc bàn thấp bên cạnh sô pha và nhấc điện thoại lên,
ngón tay vừa hạ xuống nhấn được một nút thì bỗng nhiên có một thứ màu ánh bạc
bay về phía cô. Cô không kịp phản ứng gì, chĩ đứng ngây ra nhìn vật thể đó
phóng tới. Khi cô lấy lại được hồn phách thì tiếng kim loại đâm lên chiếc giá
trang trí đằng sau đã cho cô câu trả lời: đó chính là con dao phẫu thuật mà cô
đã ném cho Đường Trạch Tề lúc nãy.
Cô run
rẩy cụp điện thoại, hai chân mềm nhũn, không đứng vững được nữa mà ngồi phịch
xuống đất. Hoảng sợ liếc Đường Trạch Tề đang nhìn mình với ánh mắt căm thù,
lặng lẽ nuốt nước miếng, cô thốt ra những tiếng mà ngay đến bản thân cô cũng
chẳng hiểu nói: “Không phải là tôi muốn gọi điện báo cảnh sát đâu, tôi định gọi
cho người bạn làm bác sĩ đấy! Những vết thương trên người anh cần được xử lí
kịp thời, nếu để nhiễm trùng thì sẽ nguy mất. Anh muốn chết sao?"
Nghe
thấy chữ “chết”, Tiểu Thất sững người. Một hồi lâu sau, anh mới chịu mở miệng:
“Cô đã hứa đưa tôi đến một nơi an toàn, nhưng đây là nơi nào chứ?”
“Nhà
tôi”. Hàn Tú cảm thấy Đường Trạch Tề có gì đó không bình thường nhưng lại chẳng
thể chỉ cụ thể xem anh không bình thường ở chỗ nào.
“Nhà
cô?”. Tiểu Thất khẽ nhướng lông mày.
Hàn Tú
khó khăn lắm mới lấy đủ dũng khí để nhìn thẳng vào anh, chẳng ngờ anh lại đứng
dậy và tiến về phía cô.
Sợ anh
lên cơn điên lần nữa, cô vội lùi về phía sau: “Tôi không biết chỗ nào an toàn
hơn sở cảnh sát cả. Anh lại không cho tôi báo cảnh sát nên tôi chỉ còn biết lôi
anh về nhà thôi. Tôi tốn bao nhiêu công sức mới kéo được anh từ bãi rác về đây
không phải để nhìn anh chết trong nhà tôi.”
Tiểu
Thất tiến sát đến, dồn Hàn Tứ tới mức chẳng còn đường lui, lưng cô chạm vào
chiếc giá trang trí ở phía sau Anh nhìn cô, lẳng lặng rút con dao phẫu thuật
đang cắm trên chiếc giá đó xuống.
“Chỉ
cần cô không giết tôi thì tôi sẽ không làm gì cô”. Ngữ điệu của anh ôn hòa, dịu
nhẹ, nhưng rõ ràng đây là một câu nói uy hiếp.
Hàn Tú
cảm thấy toàn thân đã cạn kiệt sức lực, nếu còn bị anh doạ dẫm thêm vài lần
nữa, chắc chắn trái tim yếu đuối đáng thương của cô khỏi phải đập thêm vài chục
năm nữa mà ngay lập tức ngừng làm việc luôn mất.
Cô mím
chặt môi, nhìn anh chằm chằm và nói: “Nếu tôi thực sự muốn giết anh thì ngay từ
bốn năm trước, tôi đã cùng mẹ anh cầm roi quật chết anh rồi.”
Tiểu
Thất nhìn lướt qua cô, không nói câu nào.
(3)
Cuối
cùng tên Đường Trạch Tề đã quyết định ở tạm tại nhà cô. Dù sợ hãi, kinh hoàng
đến mấy, dù không bằng lòng chút nào, Hàn Tú vẫn chẳng thể phản đối, bởi vì
ngay vào khoảnh khắc bắt đầu diễn vai “thánh mẫu”, cô đã không có bất cứ sự lựa
chọn nào khác rồi.
Thương
tích đầy mình nhưng Tiểu Thất không cho Hàn Tú gọi bác sĩ đến xử lí vết thương,
chỉ viết một loạt tên thuốc bằng tiếng Anh ra giấy rồi sai cô đi kiếm, nhưng
lại chẳng để cô ra ngoài mua.
Hàn Tú
nhìn tờ giấy, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Viết toàn tiếng Anh thế này,
không phải anh ta đang muốn lấy mạng cô đấy chứ? Dưới cặp mắt giám sát của anh,
cô gọi điện thoại xuống phòng khám ở tầng dưới, dùng vốn ngoại ngữ kém cỏi phát
âm những chữ ghi trên tờ giấy. Kết quả là cô bị bác sĩ mắng cho một hồi, bởi vì
những thứ anh yêu cầu đều dùng để ngăn ngừa nhiễm trùng vết thương, hoàn toàn
có thể biểu đạt bằng vài chữ tiếng Trung đơn giản như “bông”, “băng”, “gạc”.
vậy mà chẳng hiểu tại sao anh cứ nhất nhất phải dùng tiếng Anh để viết.
Ở nước
ngoài ăn học mấy năm thì ghê gớm lắm sao? Hừ!
Cô dập
điện thoại, mặt tối sầm lại, quay sang lườm anh, nhưng vừa chạm phải ánh mắt
lạnh như băng của người đối diện, cô lập tức thu lại thái độ vừa rồi.
Nhìn cô
như thế, Tiểu Thất cảm thấy hình như cô rất sợ anh, sự sợ hãi và hoảng loạn
hiển hiện trên khắp khuôn mặt bé nhỏ đó. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ khó hiểu. Rồi anh
ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ, tay vẫn cầm con dao phẫu thuật, mơ màng ngắm
ánh hoàng hôn lộng lẫy.
Vầng
tịch dương đang lặn dần về phía Tây, quả cầu lửa như nhuộm đỏ cả nền trời.
Một lúc
sau, phòng khám cho người mang thuốc và bông băng lên Hàn Tú ngậm ngùi trả
người ta mấy trăm đồng, trái tim đau đớn như bị ai đó cứa vào rồi cắt thành
từng miếng một vậy! Cô đưa bọc thuốc cho anh, trong lòng thầm nghĩ: Nếu anh nhờ
cô bôi thuốc, liệu cô có nên nhân cơ hội đó mà ấn mạnh vào vết thương của anh
mấy phát không nhỉ? Đằng nào