
hợp; một đĩa súp lơ xanh xào tôm tươi, súp lơ
được thái thành miếng nhỏ vừa miệng kết hợp với cà rốt thái mỏng, màu xanh đỏ
rất bắt mắt. Đó chỉ là hai món ăn đơn giản thường ngày nhưng từ màu sắc, mùi vị
cho đến kĩ thuật thái đều giống hệt nhà hàng làm. Cô lại nhìn sang bát canh
trứng cà chua, cà chua ra cà chua, trứng ra trứng, chứ không như lúc cô nấu, cà
chua và trứng nát như tương rồi quyện lại thành một mớ hỗn độn nhìn rất thiếu
thẩm mĩ.
Chỉ tay vào ba món ăn đẹp mắt ấy, cô thốt lên: “Ba món
này đều do anh nấu sao?”
Anh nhướng mày, nói: “Có muốn ăn cùng không?”
Hàn Tú đã quen với thái độ khó ưa này của Tiểu Thất,
cô nhìn lại ba món ăn hội tụ đủ cả sắc – hương - vị, lập tức chê bai: “Anh thấy
tôi có nên ăn những món được nấu bởi một người mà ngay cả nước rửa bát cũng
không biết định lượng cho đúng không?”
“Có muốn ăn hay không?”. Câu hỏi của anh hết sức rõ
ràng, kiểu như: không muốn ăn thì thôi.
“Này, anh có biết câu “ăn của người ta thì phải biết
điều” hay không? Hiện tại, mọi chi phí ăn, ở, sinh hoạt của anh đều do tôi chi
trả, anh dám nói với tôi bằng thái độ đó sao? Lúc nãy ở siêu thị, nếu không có
tôi ra sức nói đỡ cho anh thì có lẽ bây giờ, anh đang bị tạm giam rồi. Cho dù
não anh bị tổn thương thật thì anh cũng phải biết tuân thủ các quy tắc chứ! Đây
là yêu cầu cơ bản nhất đối với mỗi con người, anh có hiểu không?”
Tiểu Thất chẳng thèm nhìn cô, lẳng lặng bưng đồ ăn ra
bàn rồi lấy bát đũa, sau đó ngồi xuống thưởng thức một mình những món vừa nấu.
Cái kiểu thích thì nói, không thích thì thôi của anh
lần nào cũng khiến Hàn Tú nổi điên. Dù sao đi nữa, chỗ thức ăn đó là do cô bỏ
tiền ra mua, để cho tên đáng ghét này ăn hết thì chẳng phải là cô bị lỗ nặng
hay sao? Không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy được!
Nghĩ là làm, Hàn Tú nhanh chóng lấy bát đũa rồi đến
ngồi đối diện với Tiểu Thất, điềm nhiên gắp một miếng súp lơ cho vào miệng.
Chỉ hai giây sau, cô điếng người.
Súp lơ vừa ngọt vừa giòn, không tệ chút nào. Thực ra,
Hàn Tú không hề thích ăn súp lơ, vốn định viện cớ nó không ra gì để nhiếc móc
anh, ai ngờ mùi vị của món ăn này lại khác biệt hoàn toàn so với tưởng tượng
của Hàn Tú. Cô ăn thêm một miếng súp lơ để thẩm định lần nữa rồi chuyển qua món
hành tây xào bách hợp. Đúng là tuyệt hảo! Chúng ngon hơn rất nhiều so với mấy
món gọi sẵn lắm dầu mỡ, nhiều mắm muối và cả tiêu ớt nữa.
Cô không kiềm chế nổi mà gắp lia gắp lịa.
Bỗng nhiên, đũa của Hàn Tú bị kẹp lại. Cô ngẩng đầu,
kinh ngạc nhìn về phía đôi đũa đang giữ chặt đũa của mình: “Anh làm cái gì
thế?”
Tiểu Thất bình thản bảo: “Cô bớt ăn súp lơ đi, ăn
nhiều bách hợp vào!”
“Tại sao chứ?”
“Súp lơ giúp thanh hầu, rõ tiếng; bách hợp thì tịnh
tâm, an thần, chuyên trị phiền muộn, bất an”. Anh nói rành rọt.
Gân xanh trên trán Hàn Tú giật đùng đùng. Anh ta dám
mỉa mai cô nhiều lời lắm tiếng, ám chỉ cô là kẻ chuyên gây chuyện ồn ào sao?
Nếu không vì anh ta thì cô có cần ngày nào cũng hò hét đến rách cổ họng như vậy
không? Làm gì có chuyện động một tí là nổi giận rồi phiền muộn chứ!
Hàn Tú lườm Tiểu Thất một cái rồi quay người đi vào
bếp xới cơm, cô muốn ăn thêm cả canh trứng cà chua nữa.
Ai ngờ khi mở nắp nồi cơm điện ra, cô chỉ thấy bên
trong trống không.
“Sao anh không nấu cơm hả?”
Tiểu Thất quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn cô, vài giây
sau mới trả lời: “Cẩm nang không dạy cách nấu cơm.”
Đến lượt Hàn Tú sững sờ.
Cô bước ra khỏi phòng bếp, lắp bắp nói: “Anh… anh …
anh không biết nấu cơm là do trong sách dạy nấu ăn không viết hả? Anh đừng nói
với tôi là ba món này được anh nấu theo chỉ dẫn trong quyển sách mua về lúc nãy
đấy nhé!”. Nếu thực sự là như vậy, có lẽ cô phải tìm ngay một bìa đậu phụ để
đập đầu tự tử mất thôi.
Tiểu Thất lạnh lùng “Ừm” một tiếng. Anh không hiểu vì
sao cô lại tỏ vẻ kinh ngạc đến thế. Xem chỉ dẫn và làm theo là một chuyện hết
sức bình thường, chỉ cần có sách hướng dẫn, anh có thể hoàn thành được mọi
việc.
Trong đầu Hàn Tú tràn ngập những câu hỏi “tại sao”:
Tại sao cùng là con người mà cô và anh lại khác nhau nhiều như vậy? Tại sao anh
chỉ đọc sách hướng dẫn mà có thể nấu ra món ăn ngon đến thế? Tại sao? Tại
sao?...
Cô nhìn vào nồi cơm trống không, cuối cùng cũng tìm
được cơ hội để châm chọc anh: “Quả nhiên là đầu óc anh có vấn đề, dù có biết
nấu ăn cũng không thể nào bù đắp được khiếm khuyết trong não bộ, nếu là người
bình thường thì ai cũng hiểu rằng phải thổi cơm trước khi nấu thức ăn.”
Lần này, Tiểu Thất không những không phớt lờ cô mà còn
hỏi: “Thế phải thổi cơm như thế nào?”
Hàn Tú lại trố mắt nhìn anh, câu hỏi này hoàn toàn nằm
ngoài dự tính của cô.
“Anh có thể nấu ăn theo sách hướng dẫn, tại sao lại
không biết vo gạo nấu cơm chứ? Lẽ nào anh chưa bao giờ nhìn thấy bố mẹ anh nấu
cơm hay sao?”
“Chưa bao giờ”. Tiểu Thất đáp. Lúc còn ở phòng thí
nghiệm, những thứ anh ăn đều được chế biến sẵn theo các quy tắc rất nghiêm
ngặt. Khi thức ăn không được mang đến, anh sẽ cắm các thiết bị vào người, trong
đó có một dây truyền dịch để duy trì sự sống cho an