
ch
sẽ”? Anh thực sự không biết chuyện này. Không những thế, anh còn chẳng thể hiểu
nổi vì sao người phụ nữ đang đi thoăn thoắt phía trước lại sáng mưa, trưa nắng,
chiều nồm, tâm trạng thất thường, thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy.
Anh đút tay vào túi quần soóc, ước lượng bằng mắt
khoảng cách với Hàn Tú rồi dịch sang bên trái hai mươi phân, sau đó mới bước
theo cô.
Dần dần, Tiểu Thất đã có đủ dũng khí để ngẩng đầu,
nhìn thẳng về phía trước. Những người mà anh bắt gặp trên đường bây giờ khác
hẳn với lúc anh mới trốn ra khỏi phòng thí nghiệm, tuy có rất nhiều cô gái vừa
nhìn anh vừa thì thào, chỉ trỏ nhưng họ đều cười một cách nồng hậu chứ không
hoảng hốt, khiếp đảm như những gì anh đã chứng kiến vào một tuần trước đây. Họ
không hề gây cho anh bất cứ cảm giác uy hiếp nào hết. Hòn đá đè chặt trong lòng
anh cuối cùng cũng được nhấc lên, gánh nặng trên vai đã được gỡ bỏ ít nhiều.
(2)
Hai người đã tới siêu thị. Cái gọi là “siêu thị” chính
là chỗ nào cũng thấy người.
Hàn Tú đưa xe đẩy cho Tiểu Thất. Tất cả mọi thứ đều
khiến anh cảm thấy hiếu kì, nhìn không chớp mắt các sản phẩm muôn hình muôn vẻ
đang bày ra trước mặt. Một số thứ anh đã nhìn thấy trên ti vi hay ở sách báo,
nhưng đại bộ phận là anh chưa thấy bao giờ. Anh cầm các sản phẩm, nghiên cứu
một lượt rồi thận trọng đặt về chỗ cũ.
Khi đi qua khu vực bán sách, Tiểu Thất vô tình nhìn
thấy cuốn Dạy bạn 1000 món ăn thường ngày
trong gia đình. Cách phối hợp thực phẩm và thành phần dinh dưỡng đều
được viết rất cụ thể trong đó, cuốn cẩm nang này sẽ rất có ích cho việc tiếp
nhận dinh dưỡng sau này của anh, thế là anh đặt ngay cuốn sách vào giỏ hàng.
Nhưng khi ngước mắt lên, anh mới nhận ra hình bóng của
Hàn Tú đã chìm khuất tự lúc nào giữa dòng người qua lại tấp nập, vội vã. Tiểu
Thất cau mày, vừa đẩy xe hàng vừa không ngừng nhìn quanh để tìm Hàn Tú. Thỉnh
thoảng, anh lại bắt gặp một vài cô bé đang hướng ánh mắt về phía anh và cười,
song lúc này, những nụ cười đó không còn khiến anh có cảm giác yên tâm mà trái
lại, chỉ thấy vô cùng phiền phức. Nhìn mãi mà không thấy Hàn Tú đâu, anh càng
lúc càng cảm thấy khó chịu.
“Đường Trạch Tề, anh chết mất xác ở đâu thế? Tôi đi cả
một vòng siêu thị để tìm anh, hoá ra anh đứng đây “phóng điện loạn xạ” vào con
gái nhà lành hả? Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà!”. Hàn Tú từ đâu
phóng tới, vứt mạnh hai bịch giấy vào xe đẩy rồi gầm lên.
Dạo này, giá giấy tăng lên chóng mặt nên nhân dịp giảm
giá, cô định mua thật nhiều. Đinh ninh là Đường Trạch Tề vẫn đi theo sau mình
nên cô chạy qua quầy hàng, nhặt hai bịch giấy rồi trở lại ngay, chỉ trong chớp
mắt đã không thấy anh ta đâu cả, báo hại cô cầm hai bịch giấy này đi khắp nơi,
dáo dác tìm kiếm. Còn anh ta thì sao? Cố tình tạo vẻ u buồn để quyến rũ mấy em
mới lớn, lẽ nào anh ta sợ không đền nổi mạng ư?
Tiểu Thất đã quá quen với kiểu quát tháo thường ngày
của Hàn Tú nên cho rằng cô lại vừa nổi hứng tạo tạp âm, anh không nói nhiều. Có
điều, anh hoàn toán không hiểu ý nghĩa của cụm từ “Phóng điện loạn xạ”. Nếu anh
có thể phóng điện để phòng vệ thì cần gì phải tìm một nơi an toàn để lẩn trốn
chứ? Mấy cô bé nữ sinh kia cứ cười với anh, anh chỉ cau mày nhăn mặt, như thế
gọi là “Phóng điện loạn xạ” à? Vậy ra ngày nào anh cũng “Phóng điện loạn xạ”
vào Hàn Tú sao? Bởi vì cô cứ hơi một tí là lại gây ra tạp âm.
Thấy trong xe hàng có một cuốn sách, Hàn Tú liền cầm
lên xem. Dạy bạn 1000 món ăn thường ngày
trong gia đình sao?
“Hừ! Anh mua thứ này về làm cái gì? Anh tưởng là cứ
nhìn chằm chằm vào cẩm nang là có thể nấu ngon lành được à? Anh có biết giữa lý
thuyết và thực tiễn khác nhau nhiều lắm không? Đúng là lãng phí tiền”. Hàn Tú
lườm anh rồi vứt cuốn sách lên giá.
Tiểu Thất không nói gì, lấy cuốn sách đó đặt vào xe
hàng.
Hàn Tú lập tức đưa nó trở lại giá.
Một lần nữa, Tiểu Thất lại giơ tay ra lấy cuốn cẩm
nang. Hàn Tú trợn mắt, vừa định phản đối thì bắt gặp cái nhìn kiên quyết, đầy
uy hiếp của anh, cô đành nghiến răng đẩy nhanh chiếc xe về phía khu thực phẩm.
Hàn Tú không ngừng vứt vào xe hàng nào thịt, nào rau
quả, như thể chúng là hàng miễn phí vậy. Giây phút đó, cô chỉ tâm niệm một điều
duy nhất: “Đường Trạch Tề, tôi phải làm cho anh xách đồ mệt đến chết mới thôi”.
Nhưng trớ trêu thay, Tiểu Thất cũng học theo cô, lần lượt bỏ các túi đồ ăn vào
xe đẩy sau khi xem qua thành phần dinh dưỡng trên bao bì. Hàn Tú nhìn chằm chằm
vào những thứ đó, mím chặt môi không dám nổi giận, đành để mặc cho anh chọn
lựa.
Hàn Tú không điều khiển nổi chiếc xe đã đầy ắp hàng
nữa, hết đẩy nó sang bên trái rồi lại đâm qua phải, sau đó thì không cẩn thận,
va vào giá hàng trước mặt. Bánh xe lùi lại phía sau, chẹt lên ngón chân Hàn Tú
khiến cô đau đến mức ứa nước mắt.
Thấy cô ngồi sụp xuống, ôm ngón chân suýt xoa, dáng vẻ
vô cùng đau đớn, Tiểu Thất nhíu mày lại rồi cầm lấy tay cầm của xe hàng. Hàn Tú
đau khổ nhìn lên, nhưng chỉ nhận được ánh mắt lãnh đạm, thờ ơ từ anh. Anh ra
hiệu cho cô tránh sang một bên rồi đẩy chiếc xe tiến về phía