
iúp anh trút bỏ mọi bụi
bặm, mệt mỏi sau một ngày vất vả. Không khỏi cảm thấy xót khi nước chảy qua
những vết thương mới liền miệng nhưng được thư giãn như lúc này đã khiến anh
thấy rất sảng khoái, dễ chịu.
Nhưng khi tắm xong, Tiểu Thất lại cảm thấy toàn thân
như phát nhiệt. Mặc kệ đầu tóc ướt nước, anh nằm xuống chiếc sô pha bọc vải,
người nóng rực như bị thiêu đốt. Anh khẽ thở dài, đứng dậy rồi đi ra ngoài ban
công, hi vọng cơn gió đêm mùa hè sẽ thổi mát cơ thể. Thế nhưng gió trời không
làm giảm chút nào sự nóng nức trong anh, từng đợt khí nóng cứ rực lên không
ngừng. Chỉ một lát sau, người anh lại lấm tấm mồ hôi.
Mới có hơn một tuần mà sao thời tiết lại thay đổi
nhanh chóng đến thế, anh sắp không chịu đựng nổi nữa rồi!
Quay vào phòng, đặt người lên ghế sô pha, Tiểu Thất
lại nhăn mặt, trong lòng thầm nghĩ: “Sao người ta có thể ngủ trên chiếc giường
vừa mềm, vừa nhỏ như vậy chứ? Lại còn nóng bức nữa!”.
Ánh mắt anh vô tình lướt qua phòng ngủ của Hàn Tú, cửa
phòng đang mở he hé. Lúc bước từ buồng tắm qua đó, anh không hề để ý đến điều
này.
Tiểu Thất đã sống ở đây hơn một tuần rồi, ngoại trừ
nơi ngủ hàng đêm, ban công để tập thể dục vào mỗi sáng và căn phòng bếp mà tối
nay anh đã kiên quyết phớt lờ đi tờ giấy “Cấm vào”, những nơi còn lại đều thuộc
phạm vi cấm cả, thế nên anh chưa bao giờ có ý định nhìn qua chúng dù chỉ một
lát.
Ánh đèn mờ ảo hắt ra từ phòng ngủ của Hàn Tú.
Khoé miệng anh hơi giật giật, cuối cùng, lòng hiếu kì
đã chiến thắng, anh đi về phía đó. Vừa bước lại gần, anh cảm nhận được một
luồng khí mát lạnh đang thổi ra ngoài qua khe cửa mở. Anh mím môi, nhẹ nhàng
đẩy cửa, không khí mát lạnh tràn ra, lập tức phủ lên cơ thể đang bức bối khiến
anh cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Ánh mắt Tiểu Thất dừng lại trên chiếc giường to đặt ở
giữa phòng, lúc này anh mới biết, thì ra thế giới con người có loại phòng to
rộng hơn rất nhiều so với chiếc giường của anh ở phòng thí nghiệm. Anh lại nhìn
chiếc điều hoà treo trên tường, đôi môi mím chặt hơn. Trước nay, anh cứ tưởng
rằng trong căn phòng này chẳng có gì cả, hoá ra là không phải như vậy, cô gái
đang nằm trên giường kia đã một mình hưởng thụ hết.
Không khí nóng bức ngoài phòng khách khiến anh vô cùng
khó chịu, còn ở đây, anh lại được sống trong sự mát mẻ như trước kia. Tiểu Thất
quyết định rằng bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ ngủ ở phòng này, nằm trên ghế sô pha
không thoải mái chút nào. Anh đóng cửa phòng ngủ lại, phớt lờ đi người phụ nữ
có dáng ngủ không hề nhã nhặn chút nào, đi về phía giường. Thấy đèn ngủ vẫn
sáng, anh đưa tay tắt công tắc rồi nằm xuống giường.
Không được nằm trên chiếc giường dễ chịu thế này từ
hơn một tuần rồi nên chắc chắn đêm nay, anh sẽ có một giấc ngủ ngon. Mấy ngày
ngủ trên ghế sô pha, vai và cánh tay đều phải khép lại nên máu ở toàn thân
không tuần hoàn tốt, khiến anh luôn cảm thấy người tê dại, nhức mỏi. Anh cố
gắng cử động thật nhẹ nhàng để không đánh thức Hàn Tú đang nằm kế bên, từ từ
kéo chăn đắp lên người, điều chỉnh tư thế nằm rồi nhắm mắt, chìm dần vào giấc
ngủ.
(2)
Đang mơ màng ngủ, Hàn Tú bỗng choàng tỉnh dậy. Mở mắt
ra, cô thấy căn phòng tối đen như mực. Cô chui ra khỏi chăn, nhìn đi nhìn lại,
tại sao lại không có bố mẹ ở bên cô chứ?
Nắm chặt lấy chiếc chăn, Hàn Tú sợ hãi nhìn về phía
cửa phòng ngủ. Lấy hết can đảm, Hàn Tú hét to: “Bố ơi, mẹ ơi, bố ơi, mẹ ơi…!”.
Cô đã hét rất lâu mà chẳng hề nghe thấy tiếng ai trả lời nên lại càng hoảng sợ
hơn. Trườn người ra khỏi giường, cô mò mẫm xỏ dép lê rồi từ từ bước ra cửa. Đột
nhiên, một con chó rất to từ đâu xông tới chặn ngang cửa, vừa nhìn cô chằm chằm
vừa lè ra chiếc lưỡi đỏ, hàm răng trắng ởn, nhọn hoắt, trông vô cùng đáng sợ.
Quá đỗi sợ hãi, cô ngồi bệt xuống đất và khóc rống
lên…
“Á!”. Hàn Tú hét lớn rồi ngồi bật dậy, toàn thân ướt
đẫm mồ hôi. Cô thấy tim mình đang đập thình thịch liên hồi.
Nhất định là do cô nằm ngủ sai tư thế, tay đè lên
ngực, mỗi lần như vậy, cô lại gặp ác mộng, hầu hết là mơ về hồi nhỏ, khi bố mẹ
quên khoá cửa và để cô ở nhà một mình, sau đó, có một con chó lớn xông vào, giơ
nanh nhe lợi với cô…
Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa nhỏ khiến căn
phòng sáng lờ mờ.
Hàn Tú lau mồ hôi lấm tấm trên trán rồi buộc tóc lên.
Nhìn về phía cuối giường, cô cảm thấy có điều gì đó là lạ. Hử? Cô vốn rất sợ
bóng tối nên luôn bật đèn ngủ suốt đêm, tại sao hôm nay, đèn lại tắt chứ?
Ngoài cửa sổ, mặt trời đang lên cao, căn phòng cũng
theo đó mà sáng dần lên.
Ánh mắt Hàn Tú dừng lại khi thấy chiếc chăn ở bên cạnh
đang cao vổng, ngẩn người vài giây rồi quay ngoắt sang, cô bắt gặp một đôi mắt
đen láy đang chăm chú nhìn mình. Ngay lập tức, cô la thất thanh: “Á!”
Tiểu Thất đã tỉnh dậy ngay từ tiếng hét đầu tiên của
cô. Giữa buổi bình minh tuyệt đẹp, âm thanh đầu tiên lọt vào tai anh không phải
là tiếng chim kêu thánh thót mà lại là tiếng hét khủng khiếp của một người phụ
nữ. Tạp âm này réo vút ngay bên cạnh khiến nhịp tim anh bất giác tăng nhanh.
“Sao anh lại có mặt trong phòng ngủ của tôi hả? Tại
sao