
cửa ra.
Hàn Tú rủa thầm vài câu, sau đó từ từ đứng dậy, tập
tễnh đi về phía quầy thanh toán.
Đột nhiên, những tiếng “tít tít” liên hồi ở cửa ra của
siêu thị vang lên khiến tất cả mọi người dồn hết sự chú ý về phía đó.
Quay ra nhìn, Hàn Tú thấy Đường Trạch Tề cùng chiếc xe
hàng đang bị người bảo vệ chặn lại, không biết họ đang nói với nhau những gì.
Thôi chết rồi! Biết đâu tên đàn ông đáng ghét này đã
quên luôn cả việc phải thanh toán tiền trước khi ra khỏi siêu thị rồi cũng nên.
Hay hắn làm thế là vì muốn gặp mấy anh cảnh sát để tán gẫu, ăn lót dạ đêm
khuya?
Cô nhịn đau, chân thấp chân cao bước tới cửa ra của
siêu thị, cố tạo ra dáng vẻ vô cùng tội nghiệp, đáng thương: “Cháu chào chú,
làm ơn cho cháu hỏi, có chuyện gì thế ạ?”
Chú bảo vệ liền chỉ vào Tiểu Thất mặt lạnh như tiền
đang đứng bên cạnh và nói: “Chào cô, xin hỏi vị tiên sinh này là ông xã hay bạn
trai của cô?”
Vừa nghe thấy thế, Hàn Tú liền đanh mặt lại, xua tay
lia lịa: “Anh ta không phải là ông xã, cũng không phải là bạn trai của cháu.”
Chú bảo vệ tỏ vẻ khó hiểu: “Vậy thì anh ta không có
quan hệ gì với cô rồi”. Nói xong chú bảo vệ nhấc máy bộ đàm, báo cho bộ phận an
ninh biết mình đã bắt được một tên trộm.
Hàn Tú cuống quýt nói: “Anh ta không phải bạn trai
cháu nhưng vẫn là bạn ạ”. Thực lòng, cô muốn nói, “Anh ta cũng chẳng phải là
bạn cháu”.
Chú bảo vệ lại nhìn Hàn Tú từ trên xuống dưới mấy lượt
liền rồi nói một tràng dài mang nặng giọng địa phương: “Nghe này mấy thanh
niên, tuy rằng dạo này, giá cả tăng lên một cách chóng mặt, nhưng chúng ta làm
người thì nên có chút đạo đức, văn hoá đúng không? Hai cô cậu tưởng mình là trẻ
con nên có thể tuỳ tiện mang đồ đi sao? Vì không biết được hậu quả sẽ nghiêm
trọng tới mức nào nên lũ nhóc mới thích lấy thì lấy, chỉ để thoả mãn khát vọng
chiếm hữu đồ vật của bản thân chúng mà thôi. Nhưng cô cậu thì khác, đều là
những thanh niên có tư tưởng, có ý thức rồi, vậy mà dám to gan lớn mật đẩy đồ
ra khỏi siêu thị như thế, hành vi này phải gọi là trộm cắp. Bây giờ, mọi siêu
thị đều lắp cửa từ, hai đứa nhìn thấy chưa? Chính là cái thứ này, nó được gọi
là cửa từ. Nếu có người mang đồ chưa thanh toán ra ngoài siêu thị, chỉ cần đi
qua cửa này, chuông sẽ reo lên…”
Không chịu nổi việc chú bảo vệ cứ nói miên man không
hồi kết, Hàn Tú nhanh nhảu ngắt lời: “Chú à, chú nghe cháu giải thích đã! Anh
bạn này không hề có ý lấy trộm đồ đâu, thực ra, anh ấy đã từng bị thương nên
đầu óc có chút vấn đề.”
“Đầu óc có vấn đề?”
Cô gật đầu lia lịa: “Vâng, chú nhìn xem, đôi mắt anh
ấy thất thần, vô định, bộ dạng thì vừa đần vừa ngốc, rõ ràng là có vấn đề mà.”
Chú bảo vệ nhìn Tiểu Thất một lượt rồi quay về phía
Hàn Tú, khinh khỉnh nói: “Nghe tôi nói này, hai thanh niên, tôi làm việc ở đây
ít nhất cũng được năm năm rồi, đã bắt được không dưới một trăm tên trộm đồ
trong siêu thị đâu. Cô có biết những tên đó nói thế nào khi bị tóm không?”
Đừng nói là họ đều bảo đầu óc mình có vấn đề, là bệnh
nhân tâm thần đấy nhé!
“Đúng rồi đấy, chỉ nhìn biểu hiện trên mặt cô là tôi
biết cô đã hiểu. Có tên ăn trộm đồ nào mà không bảo là đầu óc mình có vấn đề
đâu? Cô không thể đổi một cách giải thích khác mới mẻ hơn được sao?”
Không ngờ cô lại đoán trúng. Bọn trộm trong siêu thị
đúng là chẳng có trình độ gì hết. Họ tưởng rằng bệnh nhân tâm thần thì không
phạm pháp sao?
“Hai người mau đi theo tôi đến bộ phận an ninh! Bị
bệnh hay không thì cứ trình bày với người quản lý của chúng tôi, mọi chuyện sẽ
nhanh chóng được làm rõ thôi.”
“Hừ! Chú à, sao chú phải vô tình đến thế chứ? Không
phải cháu đã nói rõ ràng mọi chuyện với chú rồi sao?”
Nhưng chú bảo vệ vẫn nghiêm nghị, làm động tác mời Hàn
Tú đi.
Cô nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lùng của bốn người
bảo vệ khác ở gần đó mách bảo cô rằng, tốt hơn hết là tự mình đi thôi. Cô quay
sang nhìn Đường Trạch Tề, anh ta vẫn nắm chặt xe hàng, không chịu buông. Tên
đàn ông đáng chết này, ngoài cái bộ dạng khốn kiếp ấy ra, cô chưa thấy hắn có
một biểu hiện nào khác cả.
Cô lườm anh rồi bất lực đi theo người bảo vệ lên bộ
phận an ninh ở tầng trên. Tiểu Thất thấy thế bèn bỏ tay ra khỏi chiếc xe đẩy,
lặng lẽ bước sau Hàn Tú.
Tới nơi, Hàn Tú đã giải thích đi giải thích lại hàng
ngàn lần rằng hai người họ vô tội, anh thực sự bị tổn thương não bộ nên mới
quên trả tiền chứ không hề có ý ăn trộm, nhưng khi bộ phận an ninh yêu cầu Hàn
Tú đưa bệnh án của Đường Trạch Tề ra để chứng minh thì cô nghẹn lời. Cuối cùng,
sau hơn nửa giờ khẩu chiến, họ cũng nhận ra người đàn ông đó nói năng có chút
khác thường nên đồng ý để Hàn Tú thanh toán tiền hàng, không truy cứu hành vi
của Tiểu Thất nữa.
Bước ra khỏi đó, Hàn Tú lườm Tiểu Thất một hồi lâu rồi
than vãn: “Không phải thường ngày anh cứ hơi một tí là lại thốt ra mấy câu
tiếng Anh sao? Chả lẽ lúc nhấc mấy thứ đồ này lên, anh không nhìn dòng chữ:
“Price:…” à? Không thấy trên các tấm bảng treo ở khắp nơi trong siêu thị có
việc hai chữ “On Sale” hả? Dù là hàng đại hạ giá thì vẫn phải trả tiền chứ! Đại
ca, anh có hiểu đạ