
lúc đó, giáo sư Trương xông lại phía anh, mặt ông đầy máu, nhưng ngay
lập tức, ông bị ngăn lại. Giáo sư vừa vừng vẫy vừa hét lớn: “Ta đã bảo con là
không được quay đầu lại cơ mà! Nhảy xuống ngay cho ta! Con hãy nhảy xuống
ngay!...”
Cổ tiên
sinh dí súng vào đầu giáo sư Trương: “Ông im miệng lại cho tôi, lão già chết
toi!”
Một
tiếng súng vang lên. Đôi mắt giáo sư Trương từ từ khép lại, thân thể mềm nhũn
ra rồi ngã xuống mặt đất.
074
nghiến chặt răng, căm hận nhìn Cổ tiên sinh rổi nhìn sang phía giáo sư Trương.
“Tạm
biệt ngài, giáo sư!”
Anh ôm
một chiếc bình cứu hoả khác rồi nhắm mắt lại, chạy đến chỗ bức tường thuỷ tinh
đã rạn nứt bằng tất cả lực hiện có.
Anh cảm
nhận được những mảnh thuỷ tinh sắc nhọn đang cứa sâu và găm vào da thịt, nỗi
đau đớn đó làm cho sự điên cuồng bùng lên, rất nhanh sau đó, anh rơi xuống phía
dưới…
(3)
Hự!”.
Tay Tiểu Thất đập vào chiếc bàn trà ở bên cạnh, một cơn đau dữ dội nhói lên ở
lưng cảm giác đau đớn len lỏi vào tận vào tâm can, có lẽ vết thương dã bị toạc
ra. Anh kêu khẽ một tiếng, đầu mày nhíu chặt lại
Anh cố
gắng chống người ngồi dậy, lau mồ hôi đang lấm tấm trên trán rồi xoa xoa mặt,
hít một hơi thật sâu.
Anh đã
hạ sốt.
Anh
biết mình vừa vượt qua một cửa ải gian nan nữa.
Anh đã
đánh cược với số phận, liều mình tránh mưa tên bão đạn để thoát khỏi “viện
dưỡng lão” đã giam cầm anh hơn hai mươi năm nay. Cuối cùng anh đã thoát khỏi
nơi đó. Lúc nhảy từ tầng mười mấy xuống, anh cứ nghĩ rằng mình chết chắc rồi.
Thế nhưng không ngờ xung quanh tòa nhà lại trồng một loại cây lá to, may mắn làm
sao, anh lại rơi đúng tán lá um tùm. Chính nhờ lá cây cản bớt tốc độ rơi nên
anh mới giữ được tính mạng. Có lẽ đó là “ý trời" mà giáo sư Trương hay nói
tới.
Sau
này, anh không còn phải làm chuột bạch thí nghiệm, không cần phải nằm dài chờ
chết nữa rồi!
Hóa ra
mặt đất thực sự có màu nâu như trong sách mô tả, bầu trời xanh biếc, không khí
trong lành, sảng khoái đến như vậy, và ngoài giáo sư Trương, Cổ tiên sinh cùng
những người mặc áo blouse trắng mà anh nhìn thấy hàng ngày ra, xung quanh vẫn
còn nhiều người khác. Giáo sư dặn anh phải đi đến chỗ vắng người để lẩn trốn,
nhưng anh thực sự không biết nơi nào mới ít người. Sau khi rời khỏi phòng thí
nghiệm, anh chẳng rõ mình phải đi về đâu. Tại sao khi nhìn thấy bộ dạng của
anh, mọi người lại kinh hãi, sợ sệt và hét lớn đến thế? Anh chẳng hiểu nổi nữa,
đành cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng. Tiểu Thất không nhớ mình đã chạy bao xa,
chỉ biết anh đã chạy đến khi mặt trời dần chuyển từ hướng đông nam sang hướng
chính nam, rồi lại chuyển từ hướng chính nam sang hướng tây nam. Mãi cho tới
lúc không thể chạy được nữa, sức lực cạn kiệt, anh mới vào một con ngõ bẩn thỉu
chất đầy rác thải, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc. Nơi này không có người, cuối
cùng anh đã được an toàn và có thể chợp mắt trong giây lát.
Ánh
trăng ngoài cửa sổ đang rọi vào trong nhà.
Anh
lặng nhìn người con gái đang say ngủ trên ghế sô pha. Không giống những người ở
khu thực nghiệm, từ cô ấy phát ra một nguồn nhựa sống dồi dào, đó mới là một
con người thực sự.
Anh chỉ
nhớ tối qua, thay quần áo xong, anh đang bước ra khỏi phòng tắm thì bỗng thấy
hoa mày chóng mặt, rồi ngã đè lên cô. Thân hình cô thật bé nhỏ, gầy guộc.
Sờ lên
trán, anh thấy một vật quái lạ gì đó nhũn nhũn đang dán trên đó, liền bóc
xuống. Hóa ra là miếng dán hạ sốt. Anh nhìn cô lần nữa, trong tim bỗng dâng lên
một cảm xúc rất kì lạ. Cô đã cứu anh từ cõi chết, cũng là người đầu tiên đối xử
tốt với anh. Ngoại trừ giáo sư Trương, trên thế gian này, chưa có ai từng chăm
sóc, quan tâm tới anh như vậy.
Trong
bụng phát ra tiếng “ọc ọc”, anh biết mình phải bổ sung thực phẩm và năng lượng
ngay lập tức.
Tiểu
Thất đứng dậy một cách thận trọng để tránh vết thương của mình bị toạc ra, sau
đó đi về phía nhà bếp tìm thức ăn. Anh vô cùng thất vọng khi nhận ra, ngoài
những đồ ăn đầy dầu mỡ mà cô gái thích tạo tạp âm kia để lại, trong bếp hoàn
toàn không có loại thực phẩm mà anh cần.
Lúc
bước ra ngoài, ánh mắt anh vô tình nhìn lướt qua một túi đồ lớn đặt trên bàn.
Hình như túi đồ này được cô gái kia mang từ bên ngoài về. Anh bước lại gần mở
túi ra, bên trong đựng toàn những thứ màu sắc tươi tắn được trang trí rất đẹp,
còn có một hột sắt hình tròn màu xanh da trời nữa, trên đó viết dòng chữ tiếng
Anh “Butter cookies [1'>”. Lật hộp sắt lên, Tiểu Thất đọc kĩ thành phần dinh
dưỡng trên đó: “Nhiệt lượng: 546 kcal, Protein: 6.5 g, Axit béo: 31.6 g, Sắt:
1.9 mg, Canxi: 45 mg, Carbonhydrate: 58.9 g, Vitamin E: 6.04 mg…”
[1'> Bánh quy bơ
Anh khẽ
nhướng mày, tuy rằng hàm lượng dinh dưỡng của loại thực phẩm này không phải là
lí tưởng nhất, nhưng với tình trạng đói cồn cào của anh thì bây giờ nó được xem
là rất ổn. Anh mở hộp sắt, nhìn thấy bên trong, các chồng bánh có những hình
dạng khác nhau được xếp một cách gọn gang, như thể chúng là tác phẩm nghệ thuật
tí hon vậy.
Do dự
trong giây lát rồi Tiểu Thất lấy một cái bỏ vào miệng, mùi vị thơm ngon của nó
khiế