
i với nhau đã khiến anh dần gác đi nỗi lo lắng trong lòng.
Tối qua
phải ăn một số món kì lạ, lại thêm cơn sốt đã làm hao tổn không biết bao nhiêu
năng lượng nên bây giờ, bụng anh đang đói cồn cào. Lúc tỉnh dậy, phát hiện trên
trán có dính tấm dán hạ sốt, ở dưới trải một tấm chăn mỏng, trong tim Tiểu Thất
chợt dấy lên một cảm xúc khó tả. Anh quay đầu nhìn người con gái đang ngồi ăn
ngon lành trên số pha, thầm nghĩ: Chắc cô ấy đã vất vả cả đêm để chăm sóc cho
anh.
Tiểu
Thất cho một vài hạt cơm vào miệng rồi từ từ nhai, mùi vị cũng không tệ. Phần
cơm này mang đến cho anh cảm giác an lành, ấm áp lạ thường. Có lẽ cô gái kia sẽ
không đợi anh ăn cơm xong là mổ bụng phanh thây anh ra, thực sự anh không hề
nhận thấy chút sát khí hay lòng tham nào ở cô ấy.
Anh ăn
rất nhanh, rất nhiều cho tới khi hết sạch chỗ cơm rang trứng. Không đơn giản vì
đang đói bụng mà còn vì đĩa cơm này quả thật là rất ngon.
Người
con gái toàn thích tạo ra tạp âm kia tên là Hàn Tú thì phải, anh nghe thấy bạn
cô gọi thế mà.
“Hàn
Tú”, anh đã ghi nhớ cái tên này rồi.
Đang
ngồi ăn cơm, Hàn Tú không kìm được, lại quay sang liếc Đường Trạch Tề. Hàng
lông mi dài đang rủ xuống khiến cô không biết được ánh mắt anh lúc này thế nào,
nhưng cái dáng ăn cơm đó thì đúng là đáng sợ. Có điều, nhìn thấy bộ dạng như
muốn ăn tươi nuốt sống đó của anh, cố lẽ mùi vị món cơm rang trứng của cô cũng
không đến nỗi tệ lắm.
Khiêm
tốn mà nói, món cơm rang trứng của cô tuy rằng nhìn không đẹp mắt nhưng mùi vị
thì có thể xếp vào loại “Thiên hạ vô địch”, đừng nói là người thường ăn quên
lối về, ngay đến Hắc Bạch, Vô Thường [3'> nếu được thưởng thức qua, chắc cũng
không nhớ cả việc đi bắt quỷ ấy chứ!
[3'> Hai vị thần chuyên
đi tróc nã các ác quỷ trong truyền thuyết Trung Quốc.
Ăn xong
bữa sáng, ngó xuống hai chiếc đĩa đầy dầu mỡ trên bàn, lại nhìn sang một người
rảnh rỗi nào đó đang ngồi bên cửa sổ, trong lòng Hàn Tú cảm thấy đôi chút bất
công.
Có lẽ
từ tối hôm qua đến giờ, sau nhiều lần quát mắng anh gan cô đã to ra khá nhiều.
Cô đưa đĩa cho Tiểu Thất, ngầm báo rằng anh ăn xong rồi thì cũng nên bỏ ra chút
sức lực, vào rửa sạch sẽ nồi niêu, bát đĩa, xoong chảo đi.
Không
giấu được vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt nhưng Tiểu Thất vẫn đón lấy hai chiếc
đĩa từ tay Hàn Tú, chẳng nói năng gì, lẳng lặng đi vào phòng bếp, bắt đầu công
việc rửa bát đĩa.
Thực
ra, lúc đưa bát đĩa cho Đường Trạch Tề, Hàn Tú không dám chắc là anh sẽ chịu đi
rửa bát. Khi nhớ lại bộ dạng của anh ngày hôm qua, cô sợ anh lại nhìn cô bằng
ánh mắt sắc lạnh rồi bất ngờ đập chiếc đĩa lên đầu cô.
Hàn Tú
ngồi trên sô pha, lặng ngắm Đường Trạch Tề đang đứng quay lưng về phía cô qua
bức tường thuỷ tinh. Lòng cô chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Anh
khác rất nhiều so với trước kia, im lìm, ít nói, toàn thân toát ra vẻ an nhiên,
tự tại, không mong muốn bất cứ thứ gì, không vui cũng chẳng buồn, lúc nào cũng
bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, khiến người ta có cảm giác như anh
không thuộc về thế giới này vậy. Nếu cô không đặc biệt chú ý, có lẽ sẽ không
thể nhận ra sự tồn tại của anh.
Đường
Trạch Tề mà cô từng quen biết hay Đường Trạch Tề qua lời miêu tả của bạn bè so
với gã đang đứng rửa bát kia, quả thực là hai con người hoàn toàn khác biệt.
Khi Hàn
Tú đang miên man suy nghĩ thì chuông cửa chợt vang lên. Cô ngay lập tức đứng
dậy, đi ra mở cửa. Là Sam Sam.
Sam Sam
vừa bước vào nhà đã mở miệng than vãn: “Mình đi vội nên chưa kịp bỏ gì vào bụng
cả, cậu đã nấu bữa sáng chưa?"
“Cậu
đến muộn rồi, thức ăn trong tủ lạnh của mình chỉ đủ cho hai người ăn thôi.
Nhưng hôm qua, mình đã mua ít đồ ăn vặt, có cả món bánh quy Đan Mạch mà cậu
thích đấy”. Hàn Tú nói rồi quay người đi lấy túi đồ. Vừa mở túi ra, nhìn thấy
các thứ bên trong, cô không kiềm chế được mà hét lớn:
“Á á
á…!”
“Làm
sao thế? Làm sao thế?”. Sam Sam hốt hoảng chạy tới. Trước mắt cô, các gói khoai
tây chiên, bánh mì nướng, bánh quy... đều đã bị bóc ra, có thứ bị ăn hết một
nửa, có thứ thì mất một vài miếng, chỉ riêng hộp bánh quy Đan Mạch là thiếu một
cái, thê thảm nhất là sữa chua Yakult - đã bị kẻ nào đó uống sạch sành sanh.
Sam Sam
hét lên trong kỉnh ngạc: “Trời ạ, ai đã ăn mấy thứ đồ này? Sao lại thiếu đạo
đức thế? Hay là bị chuột gặm? Nhưng nếu là chuột thì nó cũng từ bi quá nhỉ?”
Hàn Tú
chẳng đáp lại, xông thẳng vào trong bếp, bước đến sau lưng Tiểu Thất, tức giận
quát lớn: “Đường Trạch Tề! Có phải anh không hả? Tối qua anh đói nên mò vào ăn
vụng đồ ăn của tôi đúng không?”
Đang
tập trung rửa bát đĩa, Tiểu Thất vô cùng kinh hãi trước tiếng hét động trời của
Hàn Tú, anh ngay lập tức dừng tay lại rồi nhíu mày, quay sang nhìn cô với ánh
mắt tỏ vẻ không vui.
Tại sao
cô gái này luôn thích tùy tiện tạo tạp âm như thế chứ?
Nhìn
thấy đống bong bóng ở bồn rửa bát chẳng khác nào bong bóng xà phòng trong bồn
tắm, Hàn Tú lại một lần nữa hét lên: “Đường Trạch Tề, anh là heo sao?”
(2)
Nửa
tiếng sau, Hàn Tú đặt túi chườm đá lên trán mình. Đúng là “nộ khí công tâm”,
lửa giận b