
họ. Sau đó, dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không được
quay đầu lại! Chỉ cần thoát ra khỏi đường số năm là con sẽ được an toàn. Sau
đó, con có thể chạy được bao xa thì cố sức mà chạy. Nhớ kĩ là phải đi tới chỗ càng
ít người càng tốt!”
074 do
dự nhìn vào mắt giáo sư Trương, sau đó gật đầu đổng ý.
“Thời
khắc quyết định sống chết chính là lúc này. Con à, hãy nhớ kĩ, với người muốn
con chết, con phải bắt hắn chết trước! Nhìn đây, con trai!”. Trương Đồng Ân rút
ra một ống tiêm gây mê đi ra phía cửa, gọi người trợ lí vào trong, nhân lúc anh
ta không để ý, ông liền đâm mũi tiêm đó vào người trợ lí.
Chỉ
trong vài giây ngắn ngủi, anh ta lảo đảo rồi ngã xuống đất.
074
trợn mắt, kinh ngạc nhìn sự việc vừa xảy ra trước mắt, dựng hết cả tóc gáy,
không dám tin đó là sự thật.
“Mau
chạy ra đường số năm!”. Giáo sư Trương Đồng Ân đẩy anh ra khỏi cửa.
074
ngoái đầu lại hỏi: “Vậy còn ngài, giáo sư?"
“Lát
nữa ta sẽ tới đó, con hãy đi trước đi! Mau trốn khỏi đây theo đường số năm! Dù
thế nào đi nữa, con cũng không được quay đầu lại!". Trương Đồng Ân đẩy 074
vào con đường thường ngày không có nguời lai vãng, thầm nguyện cầu: “Con à,
nhất định con phải sống thật hạnh phúc đấy!”
074
nhìn vẻ mặt kiên quyết của giáo sư Trương rồi phóng vụt đi.
(2)
Con
đường số năm, con đường số năm, con đường số năm...
Vừa
chạy vừa không ngừng lặp đi lặp lại bốn chữ “con đường số năm”, anh nhanh chóng
bước qua chiếc cửa kim loại dày nặng trước mặt mình.
Rẽ sang
bên phải, đi qua một chiếc cửa nữa là anh có thể đến con đường số năm rồi.
Còn hai
ngày nữa là mật mã sẽ lại đổi. Nếu hôm nay anh có thể thuận lợi rời khỏi nơi
này thì anh sẽ được tự do.
Bình
thường, con đường số năm có bốn người canh gác nhưng vừa nãy, giáo sư nói hôm
nay chỉ có hai người rốt cuộc là đã xảy ra chuyện trọng đại gì nhỉ?
Trên
đường, 074 thấy mấy nhân viên lạ mặt đang chuyên tâm nói chuyện, hình như họ
không phát hiện ra người mặc chiếc áo blouse dài giống họ vừa chạy vụt qua có
gì khác biệt. Anh cúi đầu, càng chạy nhanh hơn, qua được hàng loạt nhân viên
giám sát, cuối cùng đã nhìn thấy đường số năm ở ngay trước mặt.
Đúng
như những gì giáo sư nói, hôm nay chỉ có hai người canh giữ cửa số năm thôi.
Anh cầm
chặt trong tay ông tiêm gây mê, chợt thấy đau nhói trong lồng ngực. Ngày qua
ngày, anh đều thấp thỏm chờ đợi giây phút giáo sư Trương tự tay chích thuốc gây
mê vào người anh, chờ đợi giáo sư lấy toàn bộ nội tạng trong người anh ra, chờ
đợi cái ngày anh bị đông lạnh mà chết…
Anh đã
chuẩn bị tinh thần để đón nhận tất cả rồi, cuối cùng cùng đến ngày hôm nay,
giáo sư đã mang thuốc mê đến chỗ anh, nhưng 074 không ngờ rằng thứ mà giáo sư
trao cho anh không phải là cái chết mà là một cơ hội sống sót.
Vào
giây phút này, ngọn lửa khao khát được sinh tồn trong anh chợt bùng lên dữ dội.
Anh
biết rõ mình cần làm gì khi thoát khỏi con đường số năm này.
Đó là:
anh phải tiếp tục sống. Anh sẽ sống, nhất định là như vậy.
074
nhanh chóng bước về phía chiếc cửa kim loại ở cuối con đường số năm.
Đột
nhiên, còi báo động trong khu thực nghiệm rú lên inh ỏi. Đèn cảnh giới màu đỏ
chớp sáng liên tục, tiếp đó là giọng nói đầy tức giận của Cổ tiên sinh vang
vọng trên loa: “Tất cả chú ý, giáo sư Trương và trợ lí bị tấn công bất ngờ, 074
đã mất tích. Mọi cánh cửa đều phải đóng kín lại, tôi muốn trông thấy 074 trong
vòng năm phút nữa, sống thì thấy người, chết phải thấy xác!”
Chỉ
trong vài phút ngắn ngủi, việc anh chạy trốn đã bị phát hiện.
Hai
người bảo vệ ở con đường số năm nhìn thấy anh đang đứng gần đó thì vô cùng sửng
sốt. Một người nhanh chóng ấn vào nút bộ đàm cài ở bên tai, người còn lại tay
cầm lăm lăm cây gậy, tiến về phía anh.
"Con
à, hãy nhớ kĩ, với người muốn con chết, con phải bắt hắn chết trước!”. Lời nói
của giáo sư vang vọng bên tai anh.
Anh
nhanh chóng nghiêng người sang một bên, tránh được cú đánh rồi giơ chân lên đạp
thẳng vào mặt người bảo vệ, người đó loạng choạng đứng không vững, lùi về phía
sau khá xa, cây gậy trong tay bị bay ra ngoài. Không để đối phương có cơ hội
trở tay, anh hét lên một tiếng rồi nhảy bật người lên, lấy ống tiêm gây mê đâm
ngay vào động mạch chủ ở cổ người đó. Không đến hai giây sau, người bảo vệ ngã
xuống.
Thấy
đồng nghiệp bị hạ gục trong chớp mắt, khuôn mặt người còn lại lộ rõ vẻ kinh
hoàng, anh ta không ngừng nói vào bộ đàm: “Đã phát hiện 074! Đường số năm xin
cứu viện! Phát hiện số 074! Đường số năm xin cứu viện khẩn cấp!” Người này vừa
nói vừa bước nhanh về phía bộ phận mật mã của con đường.
Giáo sư
đã từng nói, chỉ cần ấn vào nút phía dưới chiếc đèn đỏ trên khoá mật mã thì cửa
phòng vệ ở đường số năm sẽ bị sập xuống, ngoại trừ Cổ tiên sinh, chẳng ai có
thể mở nó ra được.
Anh
nhất định phải rời khỏi nơi này!
Không
chút do dự, Tiểu Thất vụt đến chỗ người bảo vệ rồi cứa dao vào gáy anh ta. Máu
bắn ra tung toé. Bị tấn công bất ngờ, người đó vô cùng kinh hãi, đưa tay bịt
chặt miệng vết thương sau cổ lại, quay người nhìn anh đầy phẫn uất.
Máu
tươi luôn là thứ k