
kém
tiền bạc nhiều hơn mà thôi. Hắn ta còn sống thêm ngày nào thì chúng ta sẽ chẳng
kiếm được cái gì từ hắn. Chẳng kiếm được một đồng xu nào hết! Bây giờ, ông còn
làm bộ làm tịch, ra vẻ không quan tâm đến chuyện tiền nong. Ông có dám chắc
rằng lúc đầu, ông không hề động chút lòng tham nào không? Không muốn có số tiền
bẩn thỉu đó để thực hiện các thí nghiệm của ông sao? Bây giờ, ông còn nói với
tôi những lời đó, đúng là khốn kiếp nực cười! Giữ lại hắn ta, ông định để tất
cả chúng ta phải chết sao? Ông muốn người nhà ông cũng phải chết theo à? Ông có
nhớ tôi đã từng nói gì với ông không? Chỉ cần bước chân lên chiếc thuyền này
thì ông đã chẳng còn lựa chọn nào khác rồi! Cho nên, chúng ta nhất định phải
hủy diệt số 074 và kiếm tiền từ hắn ta, ông có hiểu không, giáo sư Trương thân
ái của tôi?”
Người
đàn ông đeo kính cởi chiếc khuy ở cổ áo, trợn mắt nhìn giáo sư Trương Đồng Ân.
Ông thực sự không hiểu, 074 có gì đặc biệt? Đối với ông, mọi sinh vật trong
phòng thí nghiệm này đều chỉ là những công cụ kiếm tiền mà thôi. Có tình cảm
với một vật thí nghiệm là điều không nên tồn tại, lão già Trương Đồng Ân khốn
kiếp kia đúng là điên rồi.
“074
chẳng khác nào con trai tôi, tôi không thể nào giương mắt nhìn con trai mình đi
vào chỗ chết được. Có thật là…các ông... không thể... giữ 074 lại... không?”.
Đôi mắt của giáo sư Trương Đồng Ân đỏ lên, giọng nói ngắt quảng.
“Con
trai sao? Có sinh vật nào ở trong này không phải là con của ông không? Sao tôi
không thấy ông đau lòng khi bọn chúng chết nhỉ? Hừ!”. Người đàn ông đeo kính
quyết định không phí thêm lời nói nào nữa với lão già lẩm cẩm này, quay người
đi ra ngoài luôn.
Trương
Đồng Ân nắm chặt bàn tay lại, đắn do vài giây rồi thả lỏng tay ra, chạy theo
người vừa ra khỏi phòng: “Cổ tiên sinh, xin hãy đợi một chút, nếu nhất định
phải giải quyết 074, hãy để tôi trực tiếp ra tay!”
Câu nói
gần như cầu xin của giáo sư Trương Đồng Ân đã thu hút sự chú ý của tất cả nhân
viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.
Người
được gọi là Cổ tiên sinh dừng bước lại, quay đầu nhìn giáo sư Trương Đồng Ân
rồi hài lòng cười, bảo: “Được thôi, vậy ông nhanh chân lên! Còn bao nhiêu thứ
phải dọn đi nữa, không còn nhiều thời gian đâu!”
Trương
Đồng Ân không nói gì, trở lại bục làm việc của mình, dặn dò trợ lí chuẩn bị
thêm mấy ống thuốc gây mê.
Trước
nay, giáo sư Trương Đồng Ân chưa bao giờ nghĩ rằng con đường đã bước qua ngàn
vạn lần này lại dài đến vậy, chân ông dường như đang đeo những tảng chì nặng
trình trịch. Lúc đi qua đoạn ngoặt, ông dừng lại, ngước nhìn bầu trời xanh biếc
bên ngoài bức tường trong suốt, bất giác thất thần. Nếu 074 được sống dưới bầu
trời kia như những đứa trẻ bình thường khác, phải chăng tội lỗi của ông có thể
giảm bớt được phần nào?
“Giáo
sư!” Người trợ lí phải gọi rất lâu, ông mới chợt tĩnh, lấy lại thần trí rồi
tiếp tục bước đi.
Lúc
nhìn thấy trên cửa treo tấm biển 074, ông liền quay lại, nói với người trợ lí:
“Tôi muốn nói chuyện một mình với 074, sau này sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Cậu
đứng ngoài cửa đợi tôi một chút nhé!”
Người
trợ lí gật dầu.
Ông run
run đỡ lấy chiếc khay đặt thuốc gây mê và thuốc tẩy trùng rồi đẩy chiếc cửa kim
loại dày nặng trước mặt.
Căn
phòng rộng lớn chỉ có một chiếc giường đơn trải khăn trắng, một thanh niên cởi
trần nằm trên đó và đang xem một cuốn sách rất dày, có vẻ hết sức tập trung,
mái tóc hơi dài rủ trước trán khiến người khác không biết được nét mặt anh lúc
này thế nào.
Đó là
074 - đứa con mà giáo sư Trương Đồng Ân đích thân tạo ra.
“Tiểu
Thất!". Giáo sư Trương Đồng Ân hắng giọng gọi cái tên mà ông đặt cho 074.
074
quay đầu lại, để lộ gương mặt tuyệt mĩ như được khắc chạm một cách tỉ mỉ, tinh
tế bởi các nhà điêu khắc tài hoa, làn da anh rất trắng, dưới ánh đèn sáng loá
nhìn tinh khiết như loại bạch ngọc vô giá.
Tiểu
Thất gấp sách lại, mỉm cười và nói: “Xin chào, giáo sư.”
“Hôm
nay, cậu không ra ngoài vận động sao?”. Trương Đồng Ân đặt ống tiêm gây mê
xuống.
“Có,
tôi vừa vận động xong.”
Trương
Đồng Ân khẽ gật đầu, nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của Tiểu Thất. Đôi mắt đố trong
sáng vô ngần, không vướng chút tham lam, tàn khốc và bẩn thỉu nào của nhân
loại, ông rơi vào im lặng.
074 cảm
nhận được giáo sư Trương hôm nay có gì đó khác thường liền cất tiếng hỏi: “Giáo
sư, hôm nay có việc gi khiến ông phiền lòng sạo?”
Giáo sư
Trương giật mình. Đột nhiên ông cởi chiếc áo blouse trắng khoác lên người 074,
cầm tay anh và nói: “Con à con phải nghe ta nói, con nhất định phải sống tiếp!
Đợi chút nữa, con hãy xông ra ngoài, đi theo đường thoát số năm. Có còn nhớ con
đường số năm mà ta đã từng dẫn con qua không? Cửa ra ở cuối con đường đó, hôm
nay chỉ có hai người bảo vệ. Cái này là thuốc gây mê, cái này là dao phẫu
thuật, con hãy cầm lấy! Nhìn vào chỗ này, ta đã từng bảo con, động mạch chủ ở
cổ, nhớ kĩ rằng, nếu có người chặn đường con, con hãy đâm vào chỗ này! Đâm vào
chỗ này, có hiểu không? Không cần biết phải dùng cách gì, hãy lấy hết sức lực
của con mà đánh ngã