
? Mình thà thích một tên đầu heo còn hơn yêu
hắn.”
Hắc Bì:
“Hả? Lâu lắm rồi mình mới nghe thấy cậu nhắc tới Tiểu Tề đấy! Thỉnh thoảng mình
gặp cậu ấy trên mạng, Tiểu Tề vẫn như trước kia, miệng ngọt như đường. Có điều
gần đây, bọn mình không liên lạc với nhau nữa.”
Hàn Tú:
“Miệng ngọt như đường ư? Không phải bây giờ, anh ta đã ngốc nghếch từ đầu đến
cuối, thuần khiết hơn trước kia rất nhiều sao?”
Hắc Bì:
“Ha ha, Đường Trạch Tề mà trở nên thuần khiết thì chi bằng cậu nói mặt trời mọc
ở phía Tây còn có lí hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy Tiểu Tề có hơi
lăng nhăng nhưng kì thực, người cậu ta yêu nhất là cậu đấy!”
Yêu cô
nhất sao? Đây là chuyện hài hước nhất mà cô đã từng được nghe.
Hàn Tú:
“Đừng nói những chuyện không tưởng nữa! Gần đây, mình có gặp hắn ta, hắn bị
người ta đánh cho thành ra ngớ ngẩn rồi, chắc là hắn đã đắc tội với nhân vật
máu mặt nào dó.”
Phát
Tài: “Không phải chứ? Nửa năm trước, cậu ấy có về nước một lần, sau đó lại bay
sang Mỹ rồi, mình đích thân ra sân bay tiễn mà. Lần này, mình không hề nghe cậu
ấy thông báo là đã về nước.”
Hắc Bì:
“Tiểu Tề mà về thì toàn đi chơi bời với bọn này cùng lắm là tán gái, uống rượu
vui vẻ, sao có thể đắc tội với nhân vật máu mặt nào chứ? Nửa tháng trước, mình
thấy cậu ấy nói trên mạng rằng phải bay qua Tây Ban Nha gặp bạn gái mới. Bây
giờ, cậu ấy ở đâu thì làm sao mình biết được? Cậu gặp Tiểu Tề ở đâu thế?”
Khoé
miệng Hàn Tú hơi giật giật. Đường Trạch Tề ở Ban Nha ư? Tây Ban Nha chứ đâu
phải là Tây An, từ Châu Âu sang Châu Á nhanh đến thế sao hả trời? Hay hắn ta
xuyên không về?
Hàn Tú:
“Có thể mình đã nhận nhầm người. Các cậu có cách nào khác liên hệ với cô giáo
Đỗ không? Số điện thọai cô cho trước dây mình gọi không được.”
Phát
Tài: “Số điện thoại mới của cô giáo Đỗ hả? Mình không có đâu! Mọi thứ đều vi
tính hoá cả rồi, thời này còn ai dùng điện thoại nữa?”
Hàn Tú:
“Vi tính hoá thì người ta vẫn phải gọi điện chứ! Mà mạng cũng đâu phải là vạn
năng, nếu không thì điện thoại có cần thiết phải tồn tại nữa không hả?”
Hàn Tú
nói thêm vài câu nữa rồi offline luôn.
Để nghe
ngóng chuyện của Đường Trạch Tề, Hàn Tú đã liên lạc với gần hết bạn bè. Ai cũng
hiếu kì khi cô đột nhiên quan tâm đến anh nên gặng hỏi cô một hồi lâu. Hàn Tú
thực sự không hiểu tại sao đã bốn năm rồi mà mọi người vẫn còn hào hứng với
chuyện này như vậy.
Hỏi
thăm một vòng, những gì mà cô nhận được chi là sự thất vọng. Từ những người phụ
nữ từng có quan hệ yêu đương với Đường Trạch Tề cho đến các bạn nối khố của
anh, không một ai nghe được bất cứ thông tin gì về việc anh nước, cũng chẳng
biết chút gì về chuyện anh gặp nạn cả.
Từ
trước đến nay, Hàn Tú vẫn trao đổi với cô giáo đang ở bên Mỹ qua mạng, bây giờ,
muốn tìm cô giáo gấp thì mới phát hiện ra số điện thoại mà năm đó cô giáo để
lại không thể liên lạc được. Hàn Tú viết email cho cô giáo, trong đó, cô không
hề nhắc tới việc Đường Trạch Tề bị thương mà chỉ hỏi thăm tình hình của cô, sau
đó mới hỏi xem dạo này, Đường Trạch Tề có khoẻ không, có chịu ấm ức gì không,
có bị chấn động gì về tinh thần không...
Gửỉ
xong email, Hàn Tú ngồi bệt trên sàn nhà, ngây người nhìn anh nằm ngủ, trong
đầu không ngừng nhớ lại những chuyện đã xảy ra giữa hai người trước đây. Mãi
cho tới khỉ có tiếng mèo kêu ngoài cửa, cô mới lấy lại thần trí, đưa tay sờ lên
trán anh. Anh đã hạ sốt, Hàn Tú thở phào nhẹ nhõm, điều đó có nghĩa là anh sẽ
không bị sao nữa.
Ngày
mai, cô phải gạ Sam Sam tới “thẩm vấn” anh cùng cô mới được. Phải một mình đối
mặt với anh, cô luôn có cảm giác như sắp sửa suy sụp tinh thần đến nơi.
Hàn Tú
dựa người lên sô pha, đúng là một ngày mệt mỏi, nặng nề. Cô liếc qua chiếc di
động ở trên bàn trà, đã hai giờ sáng rồi. Vẫn chưa thể yên tâm về Đường Trạch
Tề, lo anh sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc nên cô quyết định ở lại phòng khách để
trông chừng anh. Cô úp mặt vào lưng ghế sô pha, không lâu sau thì ngủ thiếp đi.
Trong
phòng hội nghị rộng lớn, hai người đàn ông mặc áo blouse trắng đang tranh cãi
kịch liệt.
“Giáo
sư Trương Đồng Ân yêu quý của tôi, tôi trịnh trọng tuyên bố một lần nữa với
ông, từ trước đến giờ, tồi không hề yêu cầu ông tiến hành nghiên cứu khoa học
một cách cá nhân. Cái chúng ta cần là tiền! Là tiền, ông hiểu không?”. Giọng
người đàn ông đeo chiếc kính gọng vàng gần như run lên vì giận dữ.
Giáo sư
Trương Đồng Ân không kiềm chế được, nổi đoá: “Tiền? Lúc đầu, ông đâu có nói như
vậy với tôi. Ông đã lừa gạt tôi bao nhiêu năm nay rồi. Cũng bằng ấy năm, tôi đã
làm trái lương tâm, giúp ông kiếm biết bao đồng tiền vấy máu, như vậy còn ít
sao? Trước giờ, tôi chưa từng can thiệp vào mấy vụ làm ăn bẩn thỉu của ông. Ông
muốn tôi làm cái gì, tôi đều đáp ứng hết. Nhưng lần này, tôi không có yêu cầu
nào khác, chỉ muốn giữ lại 074 thôi!”
Bức
tường bằng kính sáng choang phản chiếu bóng dáng già nua của giáo sư Trương
Đồng Ân, mái tóc muối tiêu dưới ánh đèn điện càng trở nên chói mắt.
“Giữ
lại? Giữ lại 074 thì có thể kiếm tiền sao? Hắn ta chỉ làm cho chúng ta tốn