
ã
báo cảnh sát chưa?”
“Anh
thực sự không hiểu tại sao em lại thích một tên quái vật chứ không phải một
người tử tế, đường hoàng? Cái gì mà có trách nhiệm với chỗ dựa vững chắc chứ?
Em có biết không, hắn ta đã bắt cóc anh rồi nhốt anh lại cả tháng nay. Một
tháng trời đó, em biết không? Nếu em không xảy ra chuyện thì không biết anh còn
có thể sống mà bước ra khỏi căn phòng đó không đấy!”
“Anh ấy
không phải là quái vật, anh ấy không phải! Anh ấy không bao giờ làm hại ai cả.”
Hàn Tú hét lớn. Cô không biết tại sao Tiểu Thất lại bắt cóc Đường Trạch Tề,
nhưng với trái tim lương thiện của Tiểu Thất, ngay cả một con cừu, anh còn
không nỡ nhìn nó bị làm thịt thì làm sao có thể giết Đường Trạch Tề chứ? “Anh
sẽ không bao giờ hiểu được tại sao tôi lại yêu anh ấy, bởi vì từ trước đến nay,
anh chưa hề biết tôi thực sự muốn cái gì. Đường Trạch Tề, anh muốn đi thì đi
một mình đi, tôi sẽ không đi đâu cả. Cho dù mất mạng, tôi cũng không để mặc cho
người ta làm hại anh ấy. Ngay cả khi không nơi nào trên thế giới chịu tiếp nhận
Tiểu Thất, trái tim tôi vẫn chấp nhận, vì tôi yêu anh ấy, dẫu anh ấy là người
nhân bản hay là quái thú đi nữa, tôi vẫn yêu anh ấy. Bởi vì anh ấy là Tiểu
Thất, một Tiểu Thất nguyện cả đời nấu cơm cho tôi ăn.”
Nhìn
thấy gương mặt kiên quyết của Hàn Tú, Đường Trạch Tề ngây người ra, phải một
lúc sau mới lấy lại được hồn phách. Anh bật cười, cuối cùng đã hiểu tại sao cả
đời này mình vĩnh viễn không có được tình yêu của cô, bởi lẽ trước giờ, anh
chưa từng tìm hiểu xem cô muốn gì, cần gì.
“Bây
giờ, chúng ta có thể giao dịch rồi”. Cổ tiên sinh cười phấn khích.
Tiểu
Thất không nói lời nào, đẩy chiếc hộp ra giữa bàn: “Giáo sư Trương nói ông ấy
giấu sổ sách và số liệu trong viện điều dưỡng, tôi đã đào được những thứ này ở
đó. Hẳn đây là cái mà ông cần. Một tay giao tiền, một tay giao hàng!”
“Hi
vọng cậu không giở trò gì”. Cổ tiên sinh nói rồi ra lệnh cho thuộc hạ đặt va li
tiền lên bàn, đẩy qua cho Tiểu Thất.
Tiểu
Thất nhận lấy rồi đẩy chiếc hộp sắt sang.
Cổ tiên
sinh sai thuộc hạ mở chiếc hộp sắt ra, nhưng không hiểu tên đó làm gì mà loay
hoay một hồi lâu vẫn chưa mở được khóa. Cổ tiên sinh chê hắn chân tay vụng về
rồi đích thân làm, nhưng cũng phải mất rất nhiều thời gian mới mở ra được.
Nhìn
thấy những sổ sách quen thuộc trong đó, lật giở cuốn sổ, Cổ Bình Thành cười
mãn nguyện. Bên cạnh cuốn sổ có một chiếc thẻ nhớ, Cổ tiên sinh liền gọi người
mang máy tính xách tay đến rồi cắm thẻ nhớ vào, khi thấy các số liệu hiển thị
trên màn hình, hắn cười tít mắt vì sung sướng.
Trong
lúc đó, Tiểu Thất mở va li tiền ra kiểm tra.
Cổ tiên
sinh hài lòng gật đầu, nhìn sang Tiểu Thất rồi nói: “Cậu đã copy tất cả những
số liệu và sổ sách này phải không?”
Tiểu
Thất cười khẩy, lạnh lùng nói: “Ông nghĩ tôi cần giữ những thứ bẩn thỉu đó
sao?”
“Bẩn
thỉu? Tiền cả đấy cậu ạ. Nếu không, số tiền trong tay cậu ở đâu mà có chứ?”. Cổ
tiên sinh đóng chiếc hộp sắt lại rồi đứng dậy, lùi về sau một bước, cười nói:
“Được rồi, giao dịch xong xuôi, cuối cùng mọi việc đã có thể kết thúc. Tôi phải
đi thôi. Nói thật, đến tận bây giờ, tôi vẫn không nỡ rời xa cậu, tiếc là nếu
cậu còn ở trên thế gian này ngày nào thì ngày ấy, tôi còn gặp nguy hiểm, vì thế
đành phải nói lời chào vĩnh biệt vậy.”
Cổ Bình
Thành nói xong, thuộc hạ của ông ta bèn chĩa súng vào Tiểu Thất. Lúc này, anh
vẫn hết sức bình tĩnh, ném hết tiền trong va li ra ngoài. Trong khoảnh khắc,
nhưng tờ đô la bay tứ tung trong không khí: “Không phải ông nói lời vĩnh biệt
tôi mà là tôi nói lời vĩnh biệt ông.”
Khuôn
mặt Cổ tiên sinh tối sầm đi: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Tiểu
Thất cười lạnh lùng: “Thứ ông ôm trong lòng không phải là tiền mà là bom”. Vừa
nói dứt lời, anh liền giáng chiếc va li vào người tên cầm súng.
Anh đã
mất cả tháng trời để chế tạo ra quả bom đó, còn chiếc khóa phức tạp khó mở lúc
nãy chính là nút kích hoạt. Ba mươi giây sau khi được kích hoạt, bom sẽ nổ.
“Cái
gì?”. Cổ tiên sinh nhìn chằm chằm vào chiếc hộp sắt, giờ mới để ý thấy những
tiếng “tích tắc, tích tắc” nho nhỏ phát ra từ đó. Ông ta nhanh chóng quăng
chiếc hộp về phía xa.
“Bùm”,
một tiếng nổ ầm trời vang lên…
Dù Đường
Trạch Tề thuyết phục thế nào, Hàn Tú vẫn nhất quyết không đi mà tiến đến móc
chiếc di động trong người tên A Tạo để báo cảnh sát. Đường Trạch Tề không sao
cản được cô. Điện thoại vừa kết nối thì Hàn Tú đột nhiên nghe một tiếng nổ lớn,
rồi những phế thải trước mặt không ngừng bay về phía họ.
Đường
Trạch Tề chẳng kịp suy nghĩ gì, ngay lập tức lấy thân mình che cho Hàn Tú.
Hàn Tú
giãy giụa, bò ra khỏi người Đường Trạch Tề. Nhìn thấy đám cháy ở cách đó không
xa, cô lập tức đứng dậy, định chạy đến đấy, hoảng loạn hét lớn: “Đừng mà!!!”
Nhưng
Đường Trạch Tề đã ôm chặt cô vào lòng: “Hàn Tú, em không thể qua đó được!”
“Đừng
cản tôi!!! Tôi không muốn anh ấy chết, tôi không muốn anh ấy chết…”. Người cô
mềm nhũn rồi ngã lăn ra đất, Hàn Tú ôm lấy đầu, không ngừng khóc lóc.
Đống
phế liệu xung quanh họ nhanh chóng bắt lửa, cháy