
nhất
trong cuộc đời hai mươi lăm năm của anh. Cảm giác tuyệt vời đó đã khiến anh trở
nên tham lam đến mức muốn nắm giữ cả hơi thở của em. Thậm chí, anh còn không
nhớ mình chỉ là một người nhân bản, quên mất rằng anh không nên để thứ tình yêu
không được phép tồn tại này xuất hiện trên đời.
Em
vẫn tưởng anh là Đường Trạch Tề. Thực ra, anh đã có rất nhiều cơ hội để giải
thích rõ ràng với em, nhưng anh là một kẻ ích kỷ, anh rất sợ em ruồng rẫy anh,
căm ghét anh, kinh sợ anh. Anh chẳng cần gì hết, thậm chí cả cái chết cũng coi
thường, nhưng anh sợ phải chứng kiến sự căm ghét, ghê tởm ở khuôn mặt em như
những người khác đã làm với anh. Anh không thể chịu nổi việc đó.
Xin
em hãy tha thứ vì anh đã giấu em!
Hàn
Tú, xin lỗi vì đã kéo em vào vụ giao dịch bẩn thỉu, đẫm máu đó!
Hàn
Tú, em nhất định phải tiếp tục sống một cách tử tế! Phải vui vẻ, lạc quan vì
cuộc đời con người đáng quý vô cùng. Nếu dành mấy chục năm để sống trong đau khổ
thì quả là lãng phí. Cho nên, hãy sống thật lạc quan em nhé!
Nếu
thực sự có kiếp sau thì có lẽ anh cũng sẽ như con người, có thể được xuống suối
vàng. Anh sẽ không uống canh Mạnh Bà để đứng bên cầu Nại Hà [1'> chờ
em, để nhìn em thêm một lần nữa, để được ôm chặt em vào lòng.
[1'> Tương truyền đó là
cây cầu mỏng manh, bắc ngang một con sông lớn ở cõi Âm phủ. Người phàm trần khi
chết đều phải đi qua cây cầu này.
Hàn
Tú, anh là 074, em cũng có thể gọi anh là Tiểu Thất, đó đều là tên của anh, em
nhất định phải nhớ đấy! Anh hi vọng em sẽ mãi mãi ghi nhớ ba con số này.
Hàn
Tú, anh yêu em.”
Mỗi lần
đọc những dòng này, Hàn Tú đều chuẩn bị một túi giấy ăn ở trước mặt, chỉ sợ
nước mắt sẽ làm ướt lá thư duy nhất mà Tiểu Thất viết cho cô.
Hàn Tú
tưởng rằng sau một năm, cô sẽ không rơi lệ nữa, vậy mà mỗi lần đọc nó, cô lại
khóc lóc thảm thiết.
Cô cẩn
thận gấp lá thư lại rồi đặt vào chiếc hộp bọc gấm. Ngoài một số thứ Tiểu Thất
để lại, trong đó có bức ảnh hai người chụp chung khi đi ăn thịt nướng.
Một lúc
sau khi vụ nổ xảy ra, cảnh sát mới có mặt. Ở trạm thu gom phế liệu đó có rất
nhiều sách báo cũ cùng loại phế phẩm còn dính dầu mỡ nên phải mất rất nhiều
thời gian, cảnh sát và lính cứu hỏa mới khống chế được ngọn lửa. Sau đó, họ tìm
thấy mấy mảnh thi thể người bị thiêu cháy, chẳng thể phân biệt được ai với ai.
Còn cô thì bị Đường Trạch Tề chích thuốc mê rồi đưa ra khỏi đó từ trước. Khi
tỉnh dậy, Hàn Tú nhìn thấy mình đang nằm trong bệnh viện, thì ra cô đã hôn mê
suốt một ngày một đêm.
Đó là
tất cả những gì cô được biết sau khi tỉnh lại, xem bản tin trên tivi.
Hồi
tưởng lại tất cả mọi chuyện cùng cái đêm trước hôm xảy ra việc đó, khi cô ôm
chặt lấy anh và bị anh từ chối, Hàn Tú nhận ra rằng có lẽ lúc ấy anh đã hạ
quyết tâm rồi.
Cô đau
khổ suốt một thời gian dài, bất luận là bố mẹ, cô giáo Đỗ hay Sam Sam, chẳng ai
có thể khiến cô bước ra khỏi nỗi đau thương đó. Đến khi phát hiện được phong
thư này trong nhà mình, Đường Trạch Tề bèn đưa cho cô hi vọng cô sẽ bình tĩnh
lại, ai ngờ đọc xong, Hàn Tú còn khóc lóc thảm thiết hơn cả tưởng tượng, như
thể trút hết những giọt nước mắt của phần đời còn lại ra vậy.
Sau
trận khóc lóc đó, cô dần trấn tĩnh lại.
Hôm nay
là Đông chí, cô phải đi tảo mộ cho Tiểu Thất và giáo sư Trương.
Cái
chết của Tiểu Thất đã khiến giáo sư Trương suy sụp. Vốn dĩ tinh thần của ông đã
ổn định, nhưng đột nhiên phải chịu cú sốc này, ông chẳng chống đỡ được lâu,
xuất huyết não rồi qua đời.
Hôm đó,
cô tới bệnh viện não khoa thăm giáo sư Trường, còn tận tay nấu canh mang vào
cho ông nữa.
Cô vừa
bước ra khỏi thang máy thì thấy 438 ôm con búp bê đi về phía cô, thông báo:
“Hai người mặc áo khoác trắng dài lại đến tìm 074 rồi.”
074 là
số hiệu giáo sư Trương tự đặt cho mình, còn hai người mặc áo khoác trắng mà 438
nói chính là hai chuyên gia của cơ quan viện trợ gen quốc tế. Đây không phải là
lần đầu tiên họ đến viện này.
Sau khi
điều tra ra chân tướng sự việc, cảnh sát kiên quyết giấu các thông tin về người
nhân bản nên người dân qua đài báo chỉ có thể biết đó là một vụ hỏa hoạn bình
thường. Sau đó, hai chuyên gia của cơ quan viện trợ gen quốc tế hết lần này đến
lần khác đến viện não khoa để gặp giáo sư Trương. Mỗi lần họ ghé thăm, tinh
thần của giáo sư Trương lại mất ổn định hơn.
Lần này
cũng thế, hai người đó không ngừng vặn hỏi giáo sư Trương với hi vọng có thể
lấy được một vài thông tin hữu ích từ ông. Hàn Tú bước vào thì nhìn thấy giáo
sư Trương đang ôm đầu, hét lên điên dại, cô lập tức gọi bác sĩ và y tá đến.
Nhưng
khi họ tới nơi thì đã quá muộn, giáo sư Trương không còn thở nữa.
Hàn Tú
không hề khách khí, ném mạnh chiếc cặp lồng về phía hai chuyên gia kia. Bị canh
nóng dội lên người, rát cả da thịt nhưng bọn họ chẳng dám kêu ca tiếng nào.
Một
người lắp ba lắp bắp nói: “Cô… cô… làm thế này là cản trở công tác nghiên cứu
của quốc gia, lại còn gây thương tích cho chúng tôi, chúng tôi có thể tố cáo cô
tội làm người khác bị thương đấy!”
Cô phẫ