
rừng rực.
Thấy
ngọn lửa càng lúc càng to còn Hàn Tú lại như điên loạn, đòi xông qua đó, Đường
Trạch Tề liền rút mũi tiêm gây mê mà Tiểu Thất đưa cho khi nãy rồi chích vào
cánh tay Hàn Tú.
Cô
nhanh chóng lịm đi. Anh bế cô chạy ra khỏi biển lửa.
Hàn
Tú,
Khi
em đọc được bức thư này, có lẽ anh đã thực sự rời khỏi đây rồi, chẳng thể quay
lại được nữa, không thể ngày ngày nấu cơm cho em ăn, không thể kéo em ngồi xem
phim Hàn cùng anh nữa.
Xin
hãy tha thứ cho anh vì đã thất tín!
Anh
có rất nhiều điều muốn nói với em nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Hơn nữa,
anh thực sự không thể nào nói rõ mọi chuyện với em ngay lúc đó được. Khiến em
rơi lệ là điều anh không bao giờ muốn.
Em
có biết thế nào là người nhân bản không? Người nhân bản là quái vật – sản phẩm
của phòng thí nghiệm, một con quái vật đáng thương. Đó chính là anh.
074
là số hiệu của anh, anh là người nhân bản thứ bảy mươi tư được nghiên cứu ra,
bảy mươi ba sản phẩm trước đó đều đã thất bại. Số hiệu của Tiểu Cửu là 094, cô
ấy cũng là người nhân bản, nhưng lại bị tàn tật bẩm sinh. Còn một người nữa mà
em chẳng có cơ hội để gặp nữa, đó là 173, câu ấy nhìn qua thì tưởng là đứa trẻ
mười tuổi, nhưng thực chất mới được hai tuổi thôi. Chắc em sẽ khó lòng tưởng
tượng nổi một con người có thể lớn một cách thần tốc như thế trong vòng hai năm
ngắn ngủi, cho nên đại đa số bọn họ đều ốm yếu, không những thế, còn đần độn,
cô hồn.
Đọc
đến đây, xin em đừng sợ hãi và cũng đừng ghê tởm! Năm nay, anh hai mươi lăm
tuổi, anh đã sống được hai mươi lăm năm, anh giống hệt người bình thường, từ
một đứa trẻ sơ sinh mà lớn dần lên, giai đoạn phát triển nào, anh cũng từng
trải qua. Nhờ có sự bảo vệ, bao bọc của giáo sư Trương, anh trở thành quái vật
có tuổi thọ lâu nhất. Sống được đến bây giờ, anh phải cảm ơn mẹ của Đường Trạch
Tề - cô giáo Đỗ mà em thường nhắc tới. Bà chính là mối tình đầu của giáo sư
Trương, chỉ vì chí nguyện không giống nhau nên cuối cùng hai người đã chia tay.
Giáo sư Trương vẫn luôn yêu sâu sắc cô giáo Đỗ, ông hi vọng có được một đứa con
của bà nên đã chọn lựa Đường Trạch Tề để tạo ra người nhân bản là anh.
“Người
nhân bản”, mỗi lần nhắc đến ba chữ này, anh lại cảm thấy đau đớn. Em biết không,
người nhân bản chẳng bao giờ được nhìn thấy mặt trời, ngày này qua ngày khác,
năm này qua năm khác, lúc nào cũng phải đối diện với những máy móc vô tri và áo
blouse trắng, mãi mãi phải chịu đựng những thí nghiệm trên cơ thể mình, cho tới
khi chết đi.
Vì
sao những người như bọn anh lại tồn tại trên cõi đời này? Chính là để phục vụ
niềm đam mê khoa học vô hạn của loài người hay là để cứu loài người, để họ sống
khỏe mạnh hơn, lâu dài hơn?
Anh
đã từng nghĩ sứ mệnh của bọn anh là như vậy, mãi cho tới khi anh nhận ra đồng
loại của mình từng người từng người một lặng lẽ biến mất rồi lại có đồng loại
mới xuất hiện. Những người này nếu thân thể không tàn tật thì cũng đần độn, vô
tri. Lúc đó, anh mới biết giá trị thực sự của bọn anh chính là ở nội tạng. Về
mặt pháp luật, người nhân bản không được coi là người nên không được pháp luật
bảo vệ, bởi vậy, lấy nội tạng từ những người như bọn anh sẽ an toàn và đảm bảo
hơn nhiều so với việc lấy nội tạng phi pháp từ người bình thường. Không có nhân
quyền, cũng chẳng có tự do, chỉ sinh ra để làm vật thay thế, sau khi hết giá
trị sử dụng, bọn anh sẽ bị vứt đi không thương tiếc. Bọn anh tồn tại chỉ để
thỏa mãn lòng tham vô đáy của loài người mà thôi.
Sau
khi biết được sự thật nghiệt ngã này, có một thời gian, anh vô cùng hận giáo sư
Trương. Anh căm ghét người đã tạo ra anh, người cho anh sinh mệnh nhưng cũng an
bài số phận đó lên anh.
Giáo
sư Trương đã khóc rất lâu, nhưng lúc quay lại, đối diện với anh, ông vẫn nở nụ
cười tươi tắn và tận tình chỉ bảo anh rất nhiều thứ như thường ngày. Nhìn thấy
nụ cười ấy, anh chẳng thể giữ lòng căm hận với người giống như cha mình được
nữa. Anh bèn không suy nghĩ nhiều như trước mà tự nhủ: “Mình chỉ cần nghe theo
lời giáo sư Trương, sống thật vui vẻ là được, dù sống ở đâu, sống thế nào, mình
cũng chẳng nên quan tâm làm gì.”
Anh
cứ thế sống qua ngày, đợi đến lúc lên bàn mổ. Nhưng vào ngày mà giáo sư Trương
không tiếc tính mạng để cứu anh thì cuộc đời anh đã chính thức bước sang một
trang mới. Anh đã đập vỡ bức tường thủy tinh rồi nhảy từ tầng mười ba xuống
nhằm trốn khỏi chiếc lồng ấy. Thay vì để những kẻ dã man đó móc hết tim phổi,
anh thà rằng tự mình đi chết còn hơn.
Có
lẽ ông trời thương xót nên đã cho anh gặp được người quan trọng nhất của cuộc
đời mình – chính là em, Hàn Tú ạ!
Em
đã cho anh cuộc sống mới, đã dạy anh rất nhiều điều mà anh chưa bao giờ trải
qua trước đây. Anh biết mình thường xuyên khiến em tức giận nên mới hay bị em
mắng sa sả như thế, nhưng thực chất em là một người ngoài miệng cứng rắn, trong
lòng lại yếu mềm.
Những
ngày được ở bên cạnh em dù ngắn ngủi nhưng chính là quãng thời gian vui vẻ