
n
nộ hét lớn: “Làm người khác bị thương ư? Vậy tôi có nên thay giáo sư Trương tố
cáo các người tội mưu sát không? Các ông có còn là con người không hả? Đã không
có chút nhân tính nào còn đòi tạo ra người nhân bản! Thế giới này sẽ diệt vong
nếu nhân bản những người như các ông đấy! Cho dù giáo sư Trương là phạm nhân
thì ông ấy vẫn có quyền làm người mà. Ông ấy đã trở thành thế này rồi, những
ngày tháng còn lại sống cũng như chết thôi, vậy mà các ông còn hỏi cung ông ấy.
Việc nghiên cứu người nhân bản quan trọng với các ông đến vậy sao? Ngoài miệng
thì nói làm vậy để kéo dài tuổi thọ của con người nhưng thực chất là để thỏa
mãn lòng tham và sự ích kỉ mãi mãi không bao giờ thôi khi nghiên cứu khoa học
của các ông. Các ông đã bao giờ nghĩ mỗi lần thí nghiệm thất bại, có biết bao
sinh mệnh vì các ông mà chết hoặc tàn tật không? Lẽ nào bọn họ không phải là
người, là người mà! Các ông có đền bù cho tính mạng và những thương tổn của họ
không? Dựa vào cái gì mà bắt họ phải gánh chịu những đau khổ đó chứ? Dựa vào
cái gì? Các người cút ngay đi, cút ngay cho tôi!”
Hàn Tú
không còn tỉnh táo nữa, vừa nói vừa ném các thứ có thể cầm lên được về phía hai
chuyên gia kia. Họ liền lẩn đi ngay lập tức.
Sau đó,
cô làm một tang lễ đơn giản cho giáo sư Trương. Trong đám tang, cô nhìn thấy cô
giáo Đỗ đứng khóc ở một góc khuất, dáng vẻ rất đau khổ. Khi Tiểu Thất ra đi, cô
cũng khóc lóc thảm thương như vậy.
Sau khi
đặt lễ và bái lạy trước mộ giáo sư Trương, Hàn Tú đi sang chỗ Tiểu Thất an
nghỉ.
Bia mộ
khắc tên “Trương Tiểu Thất”. Anh được giáo sư Trương tạo ra và coi như con đẻ
nên cô lấy họ của ông để đặt trước tên của Tiểu Thất.
Người
quản trang làm việc rất chu đáo, ở phần mộ của anh, ngay cả một ngọn cỏ cũng
không thấy.
Cô lấy
khăn ra lau bia mộ rồi ngồi xuống, lẩm bẩm: “… Đã có rất nhiều chuyện xảy ra
trong một năm nay, em chẳng biết phải kể từ đâu cho anh nghe nữa. Trước hết là
về Sam Sam, từ khi anh ra đi, cổ phiếu của cô ấy rớt giá nghiêm trọng, chẳng
thể cứu vãn được. Cô ấy khóc bù lu bù loa, suốt ngày ôm lấy chai rượu, bộ dạng
còn thê thảm hơn cả em khi vừa mất anh, rồi bị Lạc Tuấn Nam trói mang đi mất.
Ai ngờ lúc quay về, bụng cố ấy đã to ra, sau đó cứ như vậy mà gả cho Lạc Tuấn
Nam. Rõ ràng là muốn được người ta rước lắm rồi, vậy mà Sam Sam còn õng ẹo
nói…”. Nói đến đây, bỗng nhiên Hàn Tú dừng lại.
Đó là
lần đầu tiên cô làm phù dâu, lần đầu tiên khoác trên người bộ váy trắng tinh
khiết. Lúc đứng trước gương, Hàn Tú xiết bao hi vọng đó là hôn lễ giữa cô và
Tiểu Thất.
Cô nói
tiếp: “Đường Trạch Tề không sang Mỹ nữa mà đến thành phố B làm việc, anh ấy vẫn
được rất nhiều cô gái theo đuổi, chiều chuộng, còn tiếp nhận công việc của anh,
làm người đại diện phát ngôn cho sản phẩm của B&G nữa. Đường Trạch Tề nói
với mọi người rằng Hoán Nhan là sản
phẩm do người anh em sinh đôi của anh ấy nghiên cứu ra. Anh nói xem, có phải
anh ấy rất vô liêm sỉ không? Chính anh ấy cũng nói rằng nếu không vô liêm sỉ
thì không phải Đường Trạch Tề. Em đã tha thứ tất cả cho anh ấy rồi, thỉnh
thoảng chúng em vẫn hỏi thăm tình hình của nhau. Con người Đường Trạch Tề cũng
không tệ, thảo nào lắm phụ nữ thích anh ta đến thế. Búp bê đầu to của Trần Mạnh
Lễ đã có mặt trên thị trường, em được tặng con búp bê đầu tiên làm kỉ niệm.
Tiếc là anh không nhìn thấy, nếu không, nhất định anh sẽ rất thích. Còn nữa,
chị của anh ấy, Trần Mạnh Lợi đã kết hôn rồi. Anh bảo, ngay đến chị ta cũng tìm
được người chịu lấy, vậy mà em vẫn thế này là sao? Đều tại anh hết, đã hứa là
sẽ nấu ăn cho người ta cả đời, vậy mà còn chạy lên Thiên đàng trước để phục vụ
Thượng đế và các thiên thần…”
Hàn Tú
nói mãi, nói mãi, bất giác nước mắt lại tuôn trào.
Bỗng
nhiên, một giọng nói vang lên: “Em kể chuyện của nhiều người mà sao không nói
về chuyện của chính mình trong một năm qua nhỉ?”
Cô lau
khô lệ, trả lời như máy: “Em ư? Em đã đi đăng kí học nấu ăn, chuyện này làm mọi
người hết sức kinh ngạc. Mẹ em bảo em là đứa cả thèm chóng chán nên chẳng tin
em sẽ làm nên cơm nên cháo gì. Em không nghĩ thế, vẫn kiên trì tập nấu tất cả
các món ăn trong cuốn cẩm nang của anh. Sam Sam bây giờ chẳng con tí sĩ diện
nào cả, một mình cô ấy vác cái bụng to đùng tới ăn chực thì thôi không tính, đã
thế còn lôi theo nào là ông xã, nào là bạn bè gì đó đến nhà em lừa ăn lừa uống.
Mỗi lần nấu xong thức ăn và nếm thử, em lại nhớ tới hình dáng của anh mỗi lần
vào bếp. Lúc đó, em nghĩ, không biết ở trên Thiên đàng, nhìn em ăn, anh có thèm
rỏ dãi không…”
Nước
mắt cô lại chảy dài hai bên má.
“Thực
ra, em muốn nói là hồi trước, em cũng thèm thuồng y như thế khi nhìn các món ăn
đúng không?”. Giọng nói trầm trầm lại cất lên, ở rất gần như đang thì thầm bên
tai cô vậy.
Hàn Tú
gạt nước mắt, chẳng quay đầu lại: “Đường Trạch Tề, em đã nói với anh bao nhiêu lần
rồi, sau này đừng xuất hiện trước mặt em nữa, cứ nhìn thấy anh là em lại nhớ
tới Tiểu Thất. Lạ nhỉ, trừ lúc hạ quan tài của Tiểu Thất xuống huyệt ra, từ
trước đến nay, em có thấy an