
c từ lâu rồi". Đường Trạch Tề vừa
nói vừa vung nắm đấm về phía Tiểu Thất.
Tiểu Thất nhanh chóng chụp được nắm đấm của Đường
Trạch Tề rồi vặn mạnh tay như muốn làm gãy luôn cánh tay người đối diện.
"Mày hoàn toàn không có tư cách để nhắc tới Hàn Tú. Giả mạo thân phận mày
sao? Mày đã quá đề cao giá trị bản thân rồi đấy! Mày tưởng tao thích thế này ư?
Mày nghĩ là tao muốn có cùng tướng mạo, cùng AND với hạng người cặn bã như mày
chắc? Loại người đốn mạc như mày không xứng để có được tình yêu, càng không
xứng với Hàn Tú!"
Mặt Đường Trạch Tề nhăn nhó: "Mày nói bậy! Tên
trộm bẩn thỉu đáng khinh! Người mà Hàn Tú thật lòng yêu là tao, nếu không có
tao, mày nghĩ rằng cô ấy thèm nhìn đến mày sao? Từ trước đến nay, người cô ấy
yêu vẫn là tao, không có khuôn mặt của tao, mày không thể nào tiếp cận cô ấy
được. Có bản lĩnh thì mày hãy nói với cô ấy rằng mày là một quái vật trốn khỏi
phòng thí nghiệm đi! Mày có gan thì nói với tất cả mọi người rằng mày không
phải là người đi!". Đường Trạch Tề cười như điên như dại, nhân cơ hội Tiểu
Thất ngây người mà đấm vào mặt anh: "Ha ha, mày chỉ là một con quái vật!
Mày tưởng mày có thể trốn thoát sao? Tao nhất định sẽ bắt mày nhốt lại! Loại
quái vật như mày chỉ đáng làm chuột bạch thí nghiệm, đợi người khác đến mổ xẻ,
đâm chém mà thôi. Đồ rác rưởi!"
Tiểu Thất gạt vệt máu ở miệng vừa rỉ ra, đôi mắt đỏ
ngầu vì căm phẫn, đấm mạnh vào cằm Đường Trạch Tề, giận dữ hét lên: "Mày
đúng là không bằng loài cầm thú. Tao cứ tưởng mày chỉ là tên khốn trong chuyện
tình cảm mà không ngờ nhân phẩm của mày thật sự tồi tệ. Được tên họ Cổ cho một
triệu nhân dân tệ nên mày muốn bắt tao về sao? Mày cho rằng mày làm nổ căn phòng,
hại chết Tiểu Cửu thì tao sẽ sợ hãi mà thỏa hiệp với bọn mày à? Tao đã có bản
lĩnh chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm thì hoàn toàn có khả năng khiến chúng mày
vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy được. Tao sẽ không bỏ qua cho bất cứ đứa nào,
tao sẽ bắt bọn mày mạng đền mạng. Đều là do chúng mày ép tao đấy! Tao là người
nhân bản thì đã sao? Tao đã làm hại ai chứ? Chúng mày là người, lẽ nào chúng
tao không phải là người? Chúng tao chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, vậy
mà bọn mày nỡ lợi dụng chúng tao để kiếm tiền. Chúng mày là lũ súc sinh tham
lam, ích kỉ! Người nhân bản vốn dĩ đã rất đáng thương, tội nghiệp, thế mà bọn
mày lại tàn nhẫn moi hết nội tạng của họ đem bán. Phải chăng tao cũng nên lấy
hết lục phủ ngũ tạng của chúng mày để tế cho họ? Nội tạng của Tiểu Cửu đã bị
bọn mày thay thế, vậy mà bọn mày vẫn không chịu buông tha cho cô ấy, hại cô ấy
đến cùng. Mày còn dám tự xưng là người sao, tên cầm thú này?"
Tiểu Thất như đang lên cơn điên, đấm liên tục vào
ngực, vào cằm của Đường Trạch Tề. Bị đánh đến mức đầu óc quay cuồng, không thể
chống đỡ, mũi, miệng, mắt đều không ngừng chảy máu, Đường Trạch Tề hoảng sợ
nhận ra mình đã nhảy vào một vòng xoáy đáng sợ.
"Bọn họ không phải là cơ quan viện trợ gen quốc
tế gì đó sao?". Đường Trạch Tề gạt hết máu trên mặt, nhìn thẳng vào Tiểu
Thất bằng đôi mắt hoảng loạn.
"Cơ quan viện trợ gen quốc tế ư? Ha ha ha…".
Nước mắt Tiểu Thất tuôn theo tràng cười dài. "Tạo ra hàng loạt người nhân
bản, buôn bán nội tạng con người một cách phi pháp mà là cơ quan viện trợ gen
quốc tế ấy hả? Không phải mày muốn bắt tao, giết tao sao? Tao đang ở trước mặt
mày đấy, có bản lĩnh thì mày giết tao đi, thử làm xem nào! Tao cũng muốn xem
xem ai sẽ là kẻ chết trước."
"… Mày muốn gì?". Đường Trạch Tề chưa bao
giờ thấy sợ hãi đến vậy.
Tiểu Thất bóp chặt lấy cổ Đường Trạch Tề, cười khan
một tiếng: "Đáp án rất đơn giản, hoặc là mày sống, hoặc là tao sống. Tao
và mày có chung một tướng mạo, cùng một loại AND. Nếu mày chết đi, tao sẽ được
tiếp tục sống, tao chính là Đường Trạch Tề. Mày nói xem, tao có nên giết mày
hay không?". Đôi mắt đen láy của Tiểu Thất không còn nét trong trẻo như
xưa nữa mà thay vào đó là lửa hận sục sôi.
"Mày… mày định làm gì? Nếu mày giết tao, Hàn Tú
nhất định sẽ không tha thứ cho mày đâu!"
"Tha thứ? Cô ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết
đến sự tồn tại của người nhân bản thì tha thứ chuyện gì chứ? Tao chính là Đường
Trạch Tề, cần gì phải tha thứ? Lúc giết Tiểu Cửu và những người còn lại, mày có
nghĩ tới việc liệu bọn họ có tha thứ cho mày hay không?". Lực ở bàn tay của
Tiểu Thất càng thêm mạnh mẽ.
"Cái chết của Tiểu Cửu… hoàn toàn không liên quan
tới tao…"
"Không liên quan đến mày? Vậy ai đã gọi điện bảo
hàng xóm xung quanh ra ngoài hết? Mày không nhận được chỉ đạo của Cổ tiên sinh
thì làm sao mày biết phải làm như thế chứ?"
"Mày theo dõi tao sao? Tao đã nói là không liên
quan tới tao. Tao thực sự không biết Cổ tiên sinh muốn gì, tao chỉ làm theo
những gì ông ta yêu cầu thôi."
"Theo dõi mày? Tao không cần phải làm như
vậy". Có lẽ là do ý trời nên trên đường đi làm về, anh tình cờ nhìn thấy
Đường Trạch Tề đang đứng dưới lầu gọi điện thoại. "Không liên quan tới mày
là sao hả? Tao phải chết đúng không? Kẻ chết không phải mày thì sẽ là tao. Việc
này cần phải giải quyết rõ ràng!"