Duck hunt
Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324502

Bình chọn: 8.00/10/450 lượt.

ịch cũng thầm nghĩ,

dù chưa lấy vợ nhưng cũng hơi có tuổi. Nghe nói học sách mấy năm vẫn chưa từng

được lên trung học đệ nhị cấp, chỉ sợ về sau cũng không có ngày nổi danh. Hà

Hoàng hậu sợ lưu lại tiếng xấu trước mọi người, vì vậy mới tuyển người trẻ tuổi

tuấn lãng. Không khỏi cẩn thận hỏi: “Điện hạ nhanh đến xem sao?” Chỉ nghe

Thượng Quan Mạn cười khẽ một tiếng mà không tiếp lời, nàng lại không dám nói

nữa.

Hai người cất bước, thư sinh kia chần chừ theo sau. Lan Tịch giận, quay lại

nói: “Vị công tử này, ngươi muốn đi cùng chúng ta tới khi nào?” Giọng nàng ta

chát chúa, lại trầm bổng du dương. Ở trong cung đã lâu, uy nghi tự nhiên có,

người đi đường đều nghe tiếng nhìn sang. Thư sinh quẫn bách, liên tiếp thở dài:

“Cô nương thật oan uổng tiểu sinh. Bên cạnh hai vị cô nương không tráng đinh

làm bạn, ngộ nhỡ gặp gỡ kẻ xấu làm sao có thể tự vệ, tiểu sinh... Tiểu sinh chỉ

muốn hộ tống hai vị cô nương trở về.”

Lan Tịch nghe vậy liền khinh thường, đôi mắt xinh đẹp quan sát hắn: “Dựa vào

thân thể này của công tử mà muốn bảo hộ chúng ta trở về?” Mọi người nghe vậy

cười to, đúng lúc tiếng chiêng trống vang lên, tựa như trợ uy cho Lan Tịch. Sắc

mặt thư sinh kia đã thành màu đỏ tím, xấu hổ cúi đầu, tay chân luống cuống.

Nghĩ đến vị thư sinh kia có lòng tốt, cần gì phải làm khó hắn, Thượng Quan Mạn

đang muốn mở miệng, một tiếng cười sang sảng vang lên ở trong đám người: “Vị

công tử này cũng có lòng tốt, cô nương xua đuổi là được, cần gì phải tìm mọi

cách gây khó khăn.”

Mọi người nghe tiếng vội tránh ra, chỉ thấy một người áo trắng đứng trong gió,

cười như mặt trời ấm áp, chiếu sáng đêm đông giá rét.

Lan Tịch nhận ra là Hàn gia gặp trong gian phòng trang nhã lúc ban ngày. Lại

bởi vì diện mạo hắn tuấn lãng, giọng nói bất giác hòa hoãn hẳn: “Công tử không

biết, người này vẫn đi theo chúng ta, hắn nói sợ chúng ta gặp phải kẻ xấu, ta

thấy hắn mới là kẻ xấu.”

Thư sinh nghe vậy, chỉ lắp bắp nói không ra lời: “Cô... Cô nương, sao có thể

nói thế.”

Lan Tịch cười lạnh: “Ngươi theo chúng ta từ lúc nãy, ai biết ngươi ẩn dấu tâm

tư gì...” Thư sinh bị nàng ép đến mức nói không ra lời.

Hàn gia nhìn về phía Thượng Quan Mạn đang đứng trong đám người.

Gương mặt nàng bị mũ che kín, trên vai cũng khoác áo choàng trắng như tuyết. Từ

đầu vai buông xuống dưới, chỉ thấy đường viền mềm mại khéo léo của mũ, một

đường che, lộ ra váy áo hồng nhạt. Xa xa nhìn lại, giống như tượng đá, không

khỏi mỉm cười đối với nàng.

Thượng Quan Mạn cũng không khỏi cười, nói: “Nếu như công tử không ngại thì cùng

nhau đồng hành.”

Hàn gia ôn hòa cười to: “Cầu còn không được.”

Hai người sóng vai đi về phía trước, Lan Tịch bỏ lại thư sinh kia cũng vội theo

sau. Thư sinh đang muốn cất bước, liền bị Lâm Bình ngăn trước mặt, khó có thể

bước tiếp, chỉ trong chớp mắt, đám đông nhốn nháo đã không thấy bóng hình giai

nhân.

Bởi vì chợ phiên suốt đêm, phụ nữ và trẻ con rất thích cầm đèn đi dạo, việc

buôn bán đèn càng trở nên thịnh vượng. Năm bước có một tiệm bán đèn, vầng sáng

ấm áp mờ ảo tụ lại, thật giống nụ cười ấm áp của mẫu thân, nhìn liền thấy trong

lòng cũng ấm áp hẳn. Một người bán hàng rong chọn một chiếc đèn hoa sen đưa đến

trước mặt: “Vị công tử này chọn một cái đèn hạnh phúc cho phu nhân đi, nhị vị

nhất định vĩnh kết đồng tâm bạc đầu giai lão.”

Thượng Quan Mạn cảm thấy lúng túng, nhẹ nhàng lui người. Hàn gia lại mỉm cười

nói tiếp: “Vậy thì chọn lấy một cái đi.” Thượng Quan Mạn cau mày mở miệng: “Mua

cái này làm cái gì, xách theo cũng vô dụng.” Sắc mặt Hàn gia thoáng u ám, dưới

ánh đèn nhướng mày nhìn nàng: “Tiểu thư ngay cả chút thể diện này cũng không

cho Hàn mỗ sao?” Tròng mắt hắn vô cùng đen, ôn nhuận trong suốt như hắc bảo

thạch, khiến cho người khác không cách nào cự tuyệt, nàng chỉ đành im lặng.

Người bán hàng rong vội hỏi: “Ngài muốn kiểu dáng nào?”

Hàn gia cười liếc mắt nhìn Thượng Quan Mạn: “Hoa sen kia cũng không tồi..”

“Được rồi!” Người bán hàng rong vừa đưa đèn vừa nói: “Nhị vị là chắc là tân hôn

rồi, nhìn rất xứng đôi.”

Thượng Quan Mạn giận người bán hàng rong nói bậy, chỉ muốn sớm rời đi, ai ngờ

Hàn gia nhận hoa đăng kinh ngạc cười hỏi: “Thật sao?”

Người bán hàng rong thừa lúc nịnh hót: “Thật sự là Kim Đồng Ngọc Nữ, trời đất

tạo nên một đôi.” Nụ cười của Hàn gia ấm đến khiến cho toàn bộ đèn ảm

đạm thất sắc, giơ tay nói: “Vậy thì lấy thêm mấy chiếc nữa đi.” Trông thấy Lan

Tịch, Lâm Bình và Đạo Chi đi theo ở phía sau, nói: “Các ngươi cũng cầm thêm mấy

đèn đi.” Người bán hàng rong mừng rỡ hai mắt sáng rực lên, chào hỏi: “Vị gia

này, tiểu nhân có đèn cá chép, đèn hoa sen...”

Lâm Bình còn bận ôm đàn vừa nhận lấy từ chỗ Lan Tịch, lại bị nhét một đống đèn

lồng vào tay, khó chịu ngột ngạt hỏi: “Chúng ta cũng không phải là trẻ con, cầm

cái này làm cái gì?”

Đạo Chi vừa trả tiền vừa cười: “Ngươi cứ cầm đi.”

Nhìn lại hai người đã đi xa, vội đuổi theo, Lan Tịch đột nhiên vui mừng kêu

lên: “Điện... Tiểu thư!”

Mấy người nghe tiếng, đều xoay đầu lại, nhìn theo ánh mắt nàng, quả nhiên đã

thấy Hác