
nay. Phản Ảnh trả lời hết từng việc, bởi vì có Hàn gia nên cũng không có
người dám đến quấy rối kỳ xã, cứ như vậy bình tĩnh như nước.
Nàng nhẹ nhàng chống cằm.
Hôm nay chủ yếu chính là vì xuất cung, lót đường cho cuộc sống ngày sau ở bên
ngoài cung. Nàng đã sớm phân phó Hồng Phi tiếp ứng bên ngoài, đến lúc Cố Sung
Viện giả chết sẽ đốt một ngọn lửa lớn, bọn họ sẽ biến mất không còn dấu vết
trong cung. Hàn gia này, còn cần kết giao thật chặt.
Nghĩ đến đây, Chu bá đã tới bẩm báo: “Công tử, Hàn công tử tới.” Phản Ảnh ở một
bên khanh khách cười không ngừng: “Công tử không biết, Hàn gia này mỗi ngày đều
tới đây.”
Thượng Quan Mạn liếc mắt một cái, Hàn gia đã sải bước đi tới gần, trong mắt hắn
thâm trầm, trong nháy mắt nhìn thấy nàng có nham thạch nóng chảy qua, vô cùng
khắc chế để bình tĩnh, hắn cười ôn nhu nho nhã: “Đệ cuối cùng trở lại.”
Nàng cười nói: “Nhận được tin của Chu bá liền vội trở về, Ngọc Sanh huynh có
việc gấp sao?”
Giọng nói của Hàn gia hơi trách cứ: “Vừa rồi đi xa, vì sao không mời ta cùng
đi.” Giọng nói hắn vừa dứt, tròng mắt đen sáng quắc, trầm thấp làm cho lòng
người phát run: “Thấy đệ, ta mới yên tâm.”
Trước mặt của mọi người, Thượng Quan Mạn bỗng dưng đỏ mặt. Chu bá đã sớm né
tránh, chỉ còn lại Phản Ảnh không chút để ý ở một bên cười. Hồng Phi cũng không
ở chỗ này. Nàng nhẹ nhàng che giấu lúng túng: “Ngọc Sanh huynh mời vào nhà.”
Hàn gia lại dùng tay nắm được cổ tay nàng vừa đưa qua, ngón tay vừa lúc đặt
trên da thịt mềm mại, tất cả sức nóng đều gom lại một điểm. Thượng Quan Mạn
trực giác cảm thấy Hàn gia này đối với nàng không giống ngày thường, nhưng cố
tình nhìn không hiểu. Hàn gia thong dong buông nàng ra, cười như gió xuân:
“Không vào nhà, không bằng ta dẫn đệ đến một chỗ.” Thượng Quan Mạn hơi tò mò:
“Đi đâu?”
Hàn gia cười: “Đi sẽ biết.”
Nàng cùng Hàn gia, hai người một trước một sau ngồi kiệu đi về phía trước, vén
góc rèm lên mới thấy là đi về phía bờ sông. Bởi vì đã vào cuối mùa thu, gió
thổi vào mặt mang theo cảm giác mát mẻ thật là thích. Xa xa trên sông có tiếng
đàn tranh truyền đến, thật uyển chuyển triền miên, như tiếng thì thầm, nếu là
nam tử nghe, chỉ sợ đã sớm mềm lòng. Nàng ngưng thần nghe chốc lát, không khỏi
lấy làm kỳ lạ, thầm nói, cầm kỹ của người này thật sự phi phàm, nếu so với Cố
Sung Viện, chỉ sợ chẳng phân biệt được trên dưới.
Đang xuất thần, kiệu phu hô một tiếng ngừng, cỗ kiệu phía trước đã dừng lại.
Hàn gia khom lưng bước ra, bờ sông vàng óng ánh, hắn cúi đầu khẽ vén quần áo,
áo trắng thắng tuyết, tôn lên gương mặt tuấn tú, kiệu ngưng, mới cất bước tới
đây. Kiệu phu nghiêng thân kiệu, hắn mỉm cười xốc màn kiệu, trong góc tối không
thể nhìn rõ gương mặt Thượng Quan Mạn, bốn mắt nhìn nhau khẽ cười một tiếng.
Thượng Quan Mạn vội cúi người bước xuống kiệu, hắn duỗi cánh tay đến đỡ.
Trông thấy tay áo trắng để ngang trước mặt, Thượng Quan Mạn liền có chút ngây
ngốc. Nàng trước đây cũng không phải là cô gái, hai nam tử như vậy, quả thật
quỷ dị, lần này sao Hàn gia đối với nàng như vậy, ngước mắt ngạc nhiên, nheo
mắt cười: “Ngọc Sanh huynh muốn làm gì?”
Môi mỏng của hắn cong lên, cười thong dong: “Mạn đệ yếu đuối, không tự chủ nên
mến yêu nhiều hơn.” cánh tay Vẫn đưa ra như cũ để ngang trước mặt. Thượng Quan
chẳng thể làm sao, chỉ đành phải nắm lấy, ánh mắt Hàn gia như ánh ngọc trong
bầu trời đêm, đỡ nàng lên chỗ cập bến bên bờ Tiểu Chu.
Một thuyền hoa lẳng lặng thả neo trong nước, ánh nước lăn tăn, thuyền hoa kia
trang trí mộc mạc tự nhiên, cũng làm cho lòng người an tĩnh. Hàn gia dẫn nàng
lên thuyền hoa, một thị nữ áo xanh hầu ở ngoài cửa, thấy Hàn gia, trợn tròn mắt
hạnh: “Oh, Hàn gia, đã lâu không gặp ngài.” Ánh mắt kia rơi vào trên người
nàng, nhẹ nhàng ồ lên một tiếng.
Nụ cười của Hàn gia không giảm, chỉ hỏi: “Cô nương có đây không?”
Sắc mặt thị nữ kia chần chờ, chưa nói chuyện, chỉ nghe có tiếng cười từ trong
truyền đến... Thượng Quan Mạn cuối cùng hiểu ra nơi mình đang đến, nhân sĩ Đô
thành thích du hồ, thanh lâu phù hợp ý, thích đem các cô nương lên thuyền, có
điều một mình dùng thuyền hoa lại là số ít.
Thượng Quan Mạn hơi hồ đồ, Hàn gia này chẳng lẽ là mang theo nàng mặc nam trang
tới tìm vui thác loạn sao. Nhất thời nghĩ đến Hàn gia nhân vật như vậy, mà cũng
trái ôm phải ấp như những nam tử khác, trong lòng thật sự mâu thuẫn, trên mặt
lạnh lùng, nhẹ nhàng rút tay ra ngoài.
Thấy Thượng Quan Mạn thoáng chốc trở nên xa cách, Hàn gia kinh ngạc nhướng mày.
Nhưng thị nữ kia chỉ khẩn trương nhìn hắn, hắn cười thản nhiên: “Xem ra chúng
ta tới không đúng lúc.”
Vừa mới nói xong, chỉ nghe bên trong thuyền hoa truyền đến giọng nói ngọt ngào
dễ nghe của cô gái, thanh âm kia ôn nhu như nước, hình như chỉ cần nghe nàng
nói chuyện, lòng liền trở nên yên lặng xuống, nàng nhẹ nhàng cười: “Hàn gia có
thể nào giễu cợt Oánh nhi như vậy.”
Cánh cửa khẽ chuyển động, một cái quạt tròn nhẹ nhàng chìa ra, mơ hồ có thể
thấy được hình dáng quyến rũ của cô gái, nàng chỉ ôn nhu đứng ở đó, lại cảm
giác trên người tỏa sáng