XtGem Forum catalog
Công Chúa Cầu Thân

Công Chúa Cầu Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325341

Bình chọn: 9.00/10/534 lượt.

ra ngoài, khi

đếncửa trung tâm mua sắm thì thấy 1 đám người đang vây quanh 1 cái xe hàng để

chọnđồ 1 cách náo nhiệt. Ở bất kì 1 trung tâm mua sắm nào cũng có thể thấy cảnh

tượngnày, các thương gia cố tình chất đống quần áo giảm giá vào 1 xe mua hàng

nơi cửara vào để làm thoả mãn tâm lí săn lùng hàng rẻ của nữ giới.

Diêu Tiểu Quyên vừa nhìn thấy đã sáng rực mắt lên, kéo tôi len lỏi vào trongđám

đông. Loa nơi cửa chính phát 1 bài hát thời thượng đang thịnh hành át cả

tiếnghuyên náo của người. Tôi không có hứng với quần áo của cô bạn thân, chỉ im

lặngnghe tiếng nhạc từ trong loa phát ra:

“Bay nhảy khắp trời, 1 vùng hoang vu, gió tuyết và nước mắt đều hoá thành cát

bụi...”

“Nỗi khổ dù tăng lên cũng không có ích gì cho mọi chuyện, quên đi tất cả mới

cóthể bắt đầu lại từ đầu”

“Bay nhảy khắp trời, 1 vùng hoang vu, gió tuyết và nước mắt đều hoá thành cát

bụi...”

“Nỗi khổ dù tăng lên cũng không có ích gì cho

mọichuyện, quên đi tất cả mới có thể bắt đầu lại từ đầu”

“Người ở trong gương, ngày càng mờ nhạt, bạn ởtrong

tim, dần dần hiện rõ”

“Giờ đây tuyết làm ướt đôi môi, hiện rõ vẻ tái nhợt lạnh lẽo...”

Cứ thế nghe rồi người sững ra. Cảm giác anh quen thuộc đến vậy mà sao tôi

khôngthể nhớ được gương mặt anh? Tôi cố sức nhớ lại hình dáng của anh. Nam Cung

Việt,lão Bàn Tiên, Lâm Y Y, Mạnh An Dương, đến cả hình dáng của Phụng Thiện tôi

cũngnhớ rõ ràng mà sao chỉ có anh là không thể nhớ nổi?

Diêu Tiểu Quyên quay người giơ 1 cái áo lên, vui mừng hét to:

“Sở Dương, cậu sao thế?” cô kinh ngạc hỏi, giơ tay ra sờ vào mặt tôi. “Sao

cậulại khóc? Cậu khóc cái gì?”

Tôi chỉ nhìn cô bạn, miệng không nói ra lời còn nước mắt chảy xuống càng

ngàycàng nhiều, thậm chí còn bắt đầu phát ra tiếng thổn thức. Đó sao có thể là

mơ,sao lại có 1 giấc mơ rõ nét đến thế? Anh nói chỉ muốn ngắm tôi, sợ rằng sau

này

không nhớ được hình dáng tôi như thế nào. Anh còn hỏi liệu có thể hôn anh 1

cáinữa không...

Buổi chiều hôm đó, tôi không thèm để ý đến ánh mắt tò mò của những người

xungquanh, lớn tiếng ngồi khóc ở bậc thềm cửa ra vào của trung tâm thương mại.

Sau 2 tháng quay về hiện tại, cuối cùng, tôi cũng khóc được...



Hai năm

sau, tòa cao ốc Hàn Thị.

“Sở Dương, mau mau nhìn, sếp tổng, sếp tổng kìa.”

Diêu Tiểu Quyên kéo tay áo Sở Dương, cố kìm nén sự kích động trong lòng rồi nói

nhỏ với cô bạn.

Sở Dương thu ánh mắt đang tập trung nơi gót giầy lại, nhìn theo hướng Diêu Tiểu

Quyên nói, nhưng chỉ còn thấy 1 bóng người cao to đi xuống cầu thang, ngồi vào

1 chiếc ô tô cao cấp rồi nghênh ngang đi mất.

“Có cần phải thế không? Nói cho cùng cũng chẳng phải sếp của mình, bà chị của

tôi, đừng quên chúng ta chỉ là sinh viên thực tập.” Sở Dương thì thầm 1 câu.

Diêu Tiểu Quyên lườm Sở Dương 1 cái, định mặc kệ luôn nhưng chỉ lúc sau đã hí

hửng kể chuyện:

“Sếp tổng của chúng ta ngày trước là công tử phong lưu có tiếng, suốt ngày ngồi

trên tạp chí lá cải, biệt danh là “sát thủ tán gái số một”, không biết đãn nát

bao nhiêu trái tim đại gia khuê tú lẫn tiểu gia bích ngọc, cuối cùng thì gặp

quả báo.”

“Gặp quả báo?”

“Ừ.” Diêu Tiểu Quyên gật đầu, nhìn Sở Dương vẻ đắc ý. “Bị tai nạn giao thông,

sau khi tỉnh dậy đã biến thành thằng ngốc, phải mất 2 năm chữa trị mới hồi phục

bình thường, quay về công ty cách đây không lâu, nhưng nghe nói tính tình biến

đổi khác hẳn ngày trước.”

“Diêu đầu heo.” Sở Dương cắt ngang lời cô bạn. “Cậu nghe đâu ra lắm chuyện lá

cải thế? Không định đi ăn nữa à?”

“Đi, đi chứ.” Diêu Tiểu Quyên hì hì cười mấy tiếng lại tiếp tục thầm thì. “Cậu

đúng là quá đáng, người ta nói chuyện mà cứ phải để ý xem sắc mặt cậu ra sao.

Đồ vô tình! Cậu quên ai là người không quản ngượng ngùng vì bị người khác soi

mói để ở bên cạnh khi cậu khóc lóc ầm ĩ ngoài cửa trung tâm thương mại à?”

“Tớ không quên.” Sở Dương đáp. Diêu Tiểu Quyên đang định cười đắc ý đã nghe Sở

Dương chậm rãi nói tiếp. “Nhưng tiếc 1 điều là tớ không nhận ra cái cô dùng áo

phông mới mua để che mặt đó là ai.”

“Xì, còn dám trách người ta phải che mặt. Ai bảo cậu làm mất mặt như thế, ngồi

ở đấy khóc đến mức chẳng còn chút hình tượng nào.”

Sở Dương cười, không để ý đến nữa.

Mới chớp mắt đã đến lúc chuẩn bị tốt nghiệp. Có chị khóa trên giới thiệu tới

Hàn Thị thực tập, Sở Dương biết đó là cơ hội hiếm có vì dù sao cũng là công ty

lớn, học được cái gì tốt cái đấy nhưng không ngờ tuy tiếng là thực tập nhưng

thực chất lại làm chân chạy cho mọi người. Đồng nghiệp ở các phòng ban có ai

không phải là đàn anh đàn chị cơ chứ, thành ra lời nói của mọi người khiến cô

quay như chong chóng. Cả 1 ngày trời bận tối tăm mặt mũi, cảm giác người đang

bay chứ chẳng có thời gian để chân chạm đất. Vừa mới in xong chỗ tài liệu của

chị Chương đã nghe thấy có người gọi “Sở Dương, phiền cô mang chỗ tài liệu này

đi in, nhanh chân 1 chút, đang cần gấp lắm.” Lời chưa kịp dứt thì bên kia lại

có người gọi “Cô đến phòng in thì tiện thể lấy tài liệu tôi cần mang về nhé”

Sở Dương vâng 1 tiếng rồi vội chạy ra ngoài, chẳng phải vì cô nhiệt tình làm

việc mà chỉ s