
ôi tức giận, buông mạnh tay ra. Đầu của anh lại thõng xuống. Tôi lại vươn
tayđỡ cằm anh lên, cái lạnh như kim châm thấm vào tay.
“Thừa Đức? Thừa Đức? Anh sao rồi?”
Tôi vội hét, cố hết sức lắc người anh nhưng anh vẫn không có chút phản ứng
nào.Tôi vừa buông tay thì cơ thể anh lại từ từ ngã ra đất.
Chắc chắn là anh đang giả vờ chết để trêu mình, tôi nghĩ. Anh có thể nín
thởnhưng anh có thể làm động mạch của mình ngừng đập không? Tôi giơ tay ấn vào
cổanh, nhưng không sao cảm thấy được động mạch của anh.
“Tay của em chắc chắn là đông cứng vào
rồi, chắc chắn là đông cứng vào rồi…”tôi cười 1 cách ngốc nghếch. “Anh xem đến
nhịp tim đập của anh mà em cũng khôngcảm thấy nữa? Anh đừng trêu em nữa, em
không giận anh nữa mà không được sao?Anh thế này là loại công phu gì đây? Làm y
như thật.” Tôi vội vàng nói, khôngdám để mình dừng lại, chỉ là nói không ngừng
nghỉ. “Anh dậy đi. Anh đem em từxa đến chỉ để trêu em thôi sao? Chẳng phải anh
vừa đoạt được hoàng vị sao? Mặclong bào của anh cho em xem. Em muốn xem anh có
đẹp trai không?”
Tôi muốn kéo Thừa Đức từ trên đất dậy nhưng anh lại nặng muốn chết, vừa kéo lên
còn chưa kịp giữ vững đã làm tôi ngã ra đất theo...
“Sở Dương!”
Tiếng khàn khàn của Nam Cung Việt vang lên. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, cười:
“Anh mau đến đây đi. Anh ấy đang giả vờ chết đấy.Anh
đến giúp tôi điểm huyệt của anh ấy, chẳng phải có loại huyệt sau khi điểmxong
vừa tê vừa buồn sao? Như thế thì anh ấy sẽ không giả vờ chết được nữa!”
“Sở Dương!” Nam Cung Việt đến kéo tôi lại. “Đứng dậy! Anh ta chêt rồi. Anh tađã
chết thật rồi.”
Tôi đẩy Nam Cung Việt ra, giận dữ nói:
“Anh nói linh tinh cái gì đấy? Anh ấy làm sao chết được? Anh ấy đang trêu
tôithôi. Từ trước tới giờ anh ấy đã thích trêu tôi rồi!”
Nhìn Phụng Thiện quỳ bên cạnh Thừa Đức, tôi vội kéo tay của anh ta:
“Ngươi nói với bọn họ. Ngươi nhất định biết. Ngươi nhất định đã thông đồng với
ThừaĐức. Ngươi bảo anh đừng g
Đôi mắt của Phụng Thiện đỏ đến mức như ra máu, nghẹn ngào nói:
“Chủ nhân đi rồi. Là do Tiết Tải Đạo hạ độc. Quận chủ đã lừa chủ nhân, khiến
chủnhân phải gánh tội giết cha. Chủ nhân vì giận quá mà phun ra máu, sau đó
Tiết TảiĐạo đã nhân cơ hội...”
“Ngươi nói láo.” Tôi tát Phụng Thiện 1 cái thật mạnh, tức giận nói. “Võ công
củaThừa Đức cao cường như thế, anh ấy nhất định có thể ép chất độc ra ngoài, ép
chấtđộc ra ngoài là xong!”
“Chất độc đó quá bá đạo. Chủ nhân chỉ gắng gượng được mấy ngày, đến đây
rồikhông thể đi tiếp được nữa nên mới sai tôi đón cô gặp mặt lần cuối!” Phụng
Thiệnnghẹn ngào khóc.
“Không thể thế được. Các ngươi lại lừa ta!” tôi hét, rồi lại kéo Thừa Đức.
“Chẳngphải anh muốn em hôn anh sao? Em hôn rồi thì anh phải ngoan ngoãn đứng
dậy nhé.”
Cúi đầu, áp môi lên môi Thừa Đức, cảm giác lạnh đến buốt tim, không còn ấm
ápnhư trong kí ức. Một lúc sau, tôi ngẩng đầu lên, ngồi ngây người ra đó.
NamCung Việt lôi tôi dậy từ đằng sau, cổ họng khàn khàn mà nói:
“Sở Dương, muốn khóc thì khóc đi.
“Tại sao tôi phải khóc?” Tôi ngẩng đầu cười với
NamCung Việt.
Nam Cung Việt im lặng nhìn tôi, đột nhiên cúi đầu thở dài 1 hơi rồi buông
tôira, đi đến cạnh Bàn Tiên lão đầu, cúi xuống.
“Tên tiểu tử ngươi lại muốn làm gì?” Bàn Tiên lão đầu nhíu mày nói.
“Cầu xin ông cứu anh ta. Cháu biết ông có thể cứu anh ta.”
Một tia sáng đột nhiên lóe lên trong đầu tôi, giống như người chết đuối
độtnhiên vớ được phao, lao đến bên cạnh Bàn Tiên lão đầu, túm chặt lấy áo của
ông,nói năng lộn xộn:
“Đúng, ông có thể cứu Thừa Đức. Ông chẳng phải là Bàn Tiên hay sao? Xin ônggiúp
cháu cứu lấy anh ấy! Xin ông giúp cháu cứu lấy anh ấy!”
Bàn Tiên lão đầu nhìn tôi rồi lại nhìn Nam Cung Việt đang quỳ bên cạnh, thở
dài1 tiếng rồi nói:
“Nghiệp chướng! Các ngươi thế này lại khiến lão đầu ta tổn thọ rồi.
Tôi thở phào 1 cái sau khi nghe ông nói xong, vội vàng nhìn Nam Cung Việt 1
cáivới ánh mắt cảm kích cũng mau chóng quỳ trước mặt Bàn Tiên lão đầu.
Bàn Tiên lão đầu kéo Nam Cung Việt đứng lên, khẽ mắng 1 câu:
“Chưa thấy ai si như nhà ngươi!” Rồi quay người sang nói với tôi. “Cũng do
mệnhcủa tên tiểu tử này chưa tuyệt, lại gặp người có thuật tiên hộ thể như
ngươi.Ngươi không phải trợn mắt ngớ ngẩn như thế. Tuy ngươi không nói với lão
đầu tửta nhưng ta đã nhìn ra ngươi không phải người của thế giới này từ lâu
rồi, làcó tiên nhân dùng phép thuật buộc linh hồn của ngươi vào cơ thể này, có
tiên thuậtbao quanh người thì quỷ sai đương nhiên không nhìn thấy linh hồn của
ngươi. Têntiểu tử này tuy không còn thở nhưng linh hồn vẫn chưa rời khỏi thể
xác, chút nữata dùng phép thuật tập trung linh hồn của hắn lại, ngươi bảo vệ
lấy. Còn ta sẽdùng nội lực bảo vệ tâm mạch của hắn, chờ qua 7 ngày 7 đêm thì
những quỷ sai đếnbắt linh hồn vì không tìm thấy linh hồn của hắn sẽ tự nhiên
rời đi, đến khi đóthì tên tiểu tử này sẽ không sao hết.
Tôi tuy nghe mơ mơ màng màng không hiểu gì nhưngchỉ
cần nghe thấy có cách cứu Thừa Đức là vội gật đầu với Bàn Tiên lão ông. Ôngta
nói 1 câu, tôi gật 1 cái, chỉ sợ để sót 1 câu nào đấy. Chờ đến