
lúc ông nóixong,
tôi mới dừng lại, hỏi 1 cách ngốc nghếch:
“Cháu phải làm thế nào để bảo vệ linh hồn anh ấy?”
“Nha đầu ngốc!” Bàn Tiên lão đầu mắng. “Ngươi lấy máu của mình thấm đẫm lòng
rồi để 2 tay của hắn khép lại, đặt trong lòng bàn tay ngươi, đợi ta làmphép
thuật ép linh hồn của hắn đến lòng bàn tay ngươi.”
Tôi vừa nghe xong vội cầm kiếm của Phụng Thiện lên, nắm chặt 2 tay vào lưỡi
kiếmlàm máu “tong tong” chảy từ trên lưỡi kiếm xuống. Tôi cọ sát 2 tay vào nhau
thậtmạnh rồi đan 2 tay của Thừa Đức lại, nắm chặt trong lòng bàn tay. Máu từ
lòngbàn tay vẫn không ngừng chảy ra. Bàn Tiên lão đầu lại khẽ mắng 1 câu:
“Nha đầu ngu ngốc! Cần gì nhiều đến thế!”
Phụng Thiện đã đỡ Thừa Đức ngồi dậy từ lâu. Bàn Tiên lão đầu khoanh chân
ngồisau lưng Thừa Đức, miệng lầm rầm niệm thần chú, đập mạnh vào lưng Thừa Đức
1cái làm mấy vầng sáng yếu ớt từ người anh bay lên, theo tay của ông mà
tậptrung lại trên tay tôi.
Tôi căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, chỉ nắm chặt lấy tay Thừa Đức,
sợmình không cẩn thận 1 cái là khiến linh hồn của Thừa Đức rơi sót mất. Buổi
chiều,trời bắt đầu có tuyết rơi, táp vào mặt đau hơn hẳn bình thường. Cơ thể
tôi đãđông cứng lại không còn cảm giác gì nữa, máu trong lòng bàn tay đông lại
thành1 lớp băng mỏng, làm tay tôi và Thừa Đức dính liền vào nhau. Lòng tôi
ngược lạilại thấy vui mừng, như thế này thì dù tay tôi có bị tê cứng cũng không
phải lolắng không nắm được tay anh.
7 ngày 7 đêm, chỉ cần vượt qua được 7 ngày 7 đêm là anh sẽ không sao hết, tôi
độngviên bản thân, 168 tiếng đồng hồ, chỉ cần chịu 1 tí là qua thôi.
Vốn dĩ hận anh, hận sự phản bội của mặc cho lí do là gì đi chăng nữa,
nhưngtrước cửa sinh tử tôi mới biết nỗi hận đó không chịu nổi 1 đòn. Tôi không
muốnanh chết, cho dù sống lại anh vẫn đi làm hoàng đế của mình, vẫn ngồi ôm
tamcung lục viện của mình thì tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ cần anh sống!
Phụng Thiện nhìn sắc mặt tím tái của tôi, vội sai người quây thảm lông dày
xungquanh, rồi sai người đốt chậu lửa. Cuối cùng chậu lửa còn chưa kịp bê đến
thì BànTiên lão đầu đã giận dữ nói:
“Đồ ngu, cơ thể của chủ nhân ngươi được bảo vệ bởi nội lực của ta, sao có thể
lạigần lửa được! Đem đi hết cho ta!”
Phụng Thiện cũng không để ý đến tôi nữa, vội gọi người mang chậu lửa và
thảmlông đi.
Gắng gượng đến ngày thứ 3 thì đầu óc tôi có phần mất tỉnh táo, cơ thể đang
lắclư thì cảm thấy có 1 luồng nhiệt từ sau lưng truyền đến. Nam Cung Việt đã
ngồisau, dùng tay đẩy lưng tôi.
Tôi quay đầu gượng cười:
“Cảm ơn.”
Nam Cung Việt chỉ lạnh lùng nói 1 câu:
0" width="56">
“Tập trung tinh thần, đừng phân tán.”
Tôi vội tập trung tinh thần, không chú ý đến mọi
thứxung quanh nữa, chỉ toàn tâm toàn ý bảo hộ đôi tay của Thừa Đức. Rồi đột
nhiên,trong đầu hiện lên giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ:
“Sở Dương, cuối cùnglão tử cũng họp xong. Ngươi thế nào rồi? Ta đến đón ngươi
đây!”
Tôi giật mình 1 cái,Đinh tiểu tiên, là Đinh tiểu tiên! Tôi chỉ thấy trong lòng
vừa vui mừng, vừakinh ngạc, Thừa Đức chắc chắn được cứu rồi. Đinh tiểu tiên
chắc chắn có thể cứusống anh!
Ánh sáng bên cạnh tôi dầnthành hình, giống như lần đầu tiên xuất hiện ở đầu
giường tôi hồi trước. Cơ thểcủa Đinh tiểu tiên dần từ hư biến thành thực, gương
mặt mỉm cười.
“Kẻ nào?”
Phụng Thiện hét, rút kiếmra, cầm trên tay, chỉ vào Đinh tiểu tiên. Bàn Tiên lão
đầu cũng mở mắt nhìntheo.
“Đinh tiểu tiên, mau đếngiúp tôi cứu người!” Tôi vội hét lớn. “Ông mau cứu sống
anh ấy đi!
Đinh tiểu tiên nhìntôi, lại nhìn Bàn Tiên lão đầu, cuối cùng đem ánh mắt dừng
trên người Thừa Đức.Nhìn 1 lúc rồi gương mặt của Đinh tiểu tiên thất sắc,
nghiêm giọng hỏi: “SởDương, ngươi đang làm cái gì hả?”
Tôi ngay lập tức sữngra, không hiểu Đinh tiểu tiên vì sao đổi thái độ như thế.
“Lão già ngươi sao có thể dùng yêu thuật làm loạn
sựluân hồi của nhân gian? Còn không mau thu về? Bổn tiên sẽ coi như không nhìn
thấy,không so đo tính toán với ngươi!” Đinh tiểu tiên lại nói với Bàn Tiên lão
đầu 1cách giận dữ.
“Đinh tiểu tiên, ônglàm gì?” Tôi kinh ngạc nói.
“Hừ!” Bàn Tiên lão đầuliếc nhìn Đinh tiểu tiên 1 cái, lạnh lùng nói. “Bản thân
tiên nhân chẳng phảicũng dùng phép thuật buộc linh hồn Sở Dương vào cơ thể này
sao? Sao giờ lại đinói người khác?”
“Sao có thể so sánh côta với người này?” Đinh tiểu tiên vội nói. “Linh hồn của
cô công chúa này đãvào cõi luân hồi từ lâu. Ta chỉ mượn thân xác của cô ta, chờ
linh hồn Sở Dươngrời đi thì thân xác này trở nên vô dụng rồi. Còn ngươi cố tình
giữ lại linh hồncủa người này, làm phản lại số mệnh của hắn, phá vỡ quy tắc của
thế gian, đếngiờ còn không biết hối cải?”
Tôi cuối cùng cũng hiểuvì sao Đinh tiểu tiên đổi thái độ, nhưng với tình hình
này thì sao có thể buôngtay được nữa, thế là vội cầu xin Đinh tiểu tiên:
“Đại tiên, tôi không thểnhìn anh ấy chết. Tôi bắt buộc phải cứu anh ấy. Tôi cầu
xin ông đấy. Nếu ông sợphải chịu trách nhiệm thì ông cứ vờ như không biết đi.
Có chết thì tôi cũngkhông khai ông ra đâu. Thế có được không?”
“Vớ vẩn!” Đinh tiểutiên mắng. “Ng