
tôi giơ tay búng một cái thật kêu trước mặt
anh, cười nói:
“Hoàn hồn đi, anh không nằm mơ. Em vẫn sống sờ sờ trước mặt đây, không tin em
véo anh một cái xem có đau không nhé!”
Nói rồi tôi rướn người lên trước, với qua bàn để véo vào mặt Thừa Đức. Tay vẫn
chưa chạm má đã bị Thừa Đức nắm chặt, kéo tôi nhoài lên phía trước, chiếc bàn
bị gạt đổ, lật xuống đất, bát đĩa trên đó văng khắp nơi, phát ra những tiếng
giòn tan.
Mặt tôi nóng bừng khi bị Thừa Đức ôm chặt cứng, giả vờ tức giận:
“Cho dù anh ăn no rồi cũng không thể làm thế này chứ? Cả bàn thức ăn bị hất hết
đi, định cho em chết đói hả?”
Thừa Đức không đáp lời, chỉ ôm chặt lấy tôi, hơi thở nóng ấm phả lên đỉnh đầu
khiến cảm giác yên lòng chưa bao giờ có lần đầu tiên tràn ngập trong tôi.
“Vinh Nhi, ta xin lỗi nàng.” Thừa Đức nói nhỏ, giọng khản đặc.
Tôi
cười, không muốn suy nghĩ xem anh có lỗi với mình khi nào:
“Anh
yêu em, đúng không?” Tôi hỏi.
Thừa Đức ôm tôi càng chặt hơn:
“Ta yêu nàng, yêu đến mức chính bản thân ta cũng không dám tin.”
Căn phòng rất tĩnh lặng, dường như có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài,
từng hạt từng hạt, lặng lẽ tích tụ lại, cũng giống như tình yêu tôi dành cho
Thừa Đức.
Tôi nghĩ bản thân mình không thể làm kích động tình cảm lên được, ví dụ như
hiện giờ, đang muốn nói mấy câu cho hoàn cảnh thêm cảm động, không ngờ bụng lại
kêu, “ọc ọc ọc...” chuỗi âm thanh dài vang lên làm tôi xấu hổ, mặt nóng bừng.
“Hê hê, nếu anh ôm chặt thêm chút nữa, nó sẽ không kêu như thế này đâu.” Tôi
ngại ngùng nói.
Thừa Đức cuối cùng không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Này,
cười gì mà cười? Nếu anh không hất đổ bàn ăn xuống thì em có phải đói đến mức
này không?”
Thừa Đức mỉm cười cuối cùng cũng hồi phục lại bộ dạng yêu quái của mình, nhướn
đôi mắt bồ câu nhìn tôi rồi nói:
“Để ta sai người làm món nàng thích.”
Tôi gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ anh, đang định ăn đậu phụ trên môi anh thì nghe
có tiếng nói vọng từ ngoài cửa vào:
“Chủ nhân, người nhà họ Triệu đến, để họ vào chứ?”
Thừa Đức sững người lại, đưa mắt nhìn tôi, nụ cười trên mặt trở nên gượng gạo.
Tôi cười nói:
“Có cần em tránh mặt đi không?”
Bản thân không kìm được tự chấm cho lời nói và hành động của mình 100 điểm.
Trời ạ, xem xem, Phùng Trần Sở Dương mình thật là hiền thục, giống như một nàng
dâu đích thực, hay chưa?
“Không cần, nàng ở đây đợi ta. Ta sai người đưa cơm đến, lúc sau sẽ quay về.”
Thừa Đức nói nhỏ, đặt tôi ngồi lên sập mềm rồi mới quay người đi ra.
“Đưa hắn ta đến phòng khách.” Ở phòng ngoài Thừa Đức nói nhỏ với Phụng Thiện
một câu.
Có thị nữ đi vào thu dọn mảnh bát đĩa bị đập vỡ, dọn một mâm thức ăn mới lên.
Tôi cũng không khách s, chỉ một loáng đã ăn no căng bụng, nhìn thị nữ hầu hạ
bên cạnh, bất giác giật mình không biết Lũng Nguyệt đi đâu rồi, từ trước tới
nay đều là cô ta ở đây hầu hạ mà. Ăn xong cơm, Thừa Đức vẫn chưa quay về, tôi
ngồi một mình không yên, chỉ muốn đi tìm anh mà không tránh được việc tự khinh
bỉ bản thân giờ đây sao lại trở nên mềm yếu đáng thương thế này?
Vừa mới khinh bỉ mình được 3 phút tôi giật mình khi đột nhiên nhớ ra gậy non
nói mình bị trúng “thiên kiều dẫn” gì gì đó, vừa nãy gặp Thừa Đức cứ mải giả vờ
giả vịt mà quên mất việc quan trọng này, ngộ nhỡ anh có việc phải đi ra ngoài
hai ba ngày thì tôi biết làm sao? Có điều tôi thấy dở khóc dở cười khi nghĩ đến
cách giải độc, biết nói với Thừa Đức thế nào đây, cho dù da mặt tôi có dày đến
mấy cũng nào dám thẳng thừng bảo chúng ta lên giường đi, giữa ban ngày ban mặt
thế này muốn lên giường cũng phải có lí do chứ? Chẳng lẽ lại nói anh là thuốc
giải độc cho em?
Nghĩ đến đây càng ngồi không yên, tôi nghiến răng một cái, khoác áo khoác của
Thừa Đức vào rồi bước ra ngoài. Người hầu đứng canh ngoài cửa thấy tôi đi ra
thì sững người, vội ngăn tôi lại không cho đi, nói là Thừa Đức có dặn kêu tôi
ngồi yên ở đây chờ anh về. Tôi nói không sao, ngươi xem ta cũng không chạy lung
tung, chỉ là đi tìm Thừa Đức để cho anh một niềm vui bất ngờ. Tôi dỗ ngon dỗ
ngọt một hồi khiiến 2 tên canh cửa không còn biết nói gì nữa, đành trơ mắt nhìn
tôi đi ra khỏi sân.
Tuyết bên ngoài rơi càng dày, hậu hoa viên của vương phủ sớm đã thành từng
khoảnh trắng xoá. Quý tộc đúng là sống xa hoa, tôi không nén được thở dài, một
cái vườn hoa trong nhà thôi mà cũng làm to thế này, vừa cầu nhỏ lại cả nước
chảy nữa, giống như Lâm Viên ở Tô Châu vậy, may mà bà cô đây không mắc bệnh mù
đường, không thì kiểu gì cũng bị lạc.
Đường nhỏ trong sân làm vòng vòng vèo vèo, tôi lười không muốn men theo đó bách
bộ, cứ tìm đường ngắn nhất mà đi. Kết quả là trong lúc không để ý, trượt chân
một cái, ngã đập mông xuống đất làm tôi nghiến răng nghiến lợi vì đau. Một hồi
sau tôi vẫn không động đậy nổi, khó khăn lắm mới đợi cho bớt đau, đang định
đứng dậy thì nghe một giọng nữ từ xa vọng đến:
“Tiểu thư, người đi chậm thôi, đường trơn, cẩn thận lại ngã.”
Tiểu thư? Phủ của Thừa Đức có tiểu thư từ khi nào vậy? Tôi rướn đầu ra nhìn, ở
đằng xa có một nha hoàn áo xanh đang đỡ một nữ nhân