
nào lí giải rõ ràng được việc
bay qua mái nhà cũng như đi trên tường đấy thôi!
Nam Cung Việt ngồi trên ngựa, đưa tay về phía tôi. Do dự một lúc tôi lấy hết
can đảm lí nhí:
“Tôi muốn đi tìm Thừa Đức.”
Lời để trong lòng cả nửa ngày cuối cùng cũng nói ra được, thấy nhẹ nhõm cả
người nhưng tôi không dám ngẩng đầu nhìn vào mặt Nam Cung Việt. Qua khe mắt
liếc tôi thấy cánh tay anh giơ ra, bất động giữa không trung.
Phùng Trần Sở Dương, ngươi trở nên lắm điều thế này từ lúc nào vậy? Yêu là yêu,
không yêu là không yêu, đâu thể tự lừa dối mình mà biến cảm động thành tình
yêu! Tôi tự **** thầm, đã từng làm tổn thương rồi, lẽ nào không khiến anh tổn
thương thêm lần nữa không được sao? Nếu đã không thể cho anh cái cần, vậy chẳng
thà cắt đứt hết mọi hi vọng của anh!
Nghĩ vậy, tôi từ từ ngẩng đầu lên, thẳng thắn đối diện với anh, nói một cách
khẳng định:
“Tôi rất cảm kích tất cả những điều anh đã làm cho tôi, nhưng cái gì đã qua thì
cũng đã qua rồi. Tôi đã từng nói với anh, người tôi thích là Thừa Đức, người
tôi yêu cũng là anh ấy. Đêm qua xảy ra chuyện, Thừa Đức giờ chắc đang lo lắng,
tôi
phải đi tìm anh. Tôi tin là anh ấy có thể giúp được mình. Anh không phải lo
lắng.”
Những lời nói làm tổn thương người khác đó không ngờ lại tuôn ra khỏi miệng tôi
một cách dễ dàng, giờ tôi mới phát hiện trái tim mình sắt đá một cách đáng sợ
đến vậy.
Gió thổi làm những vụn tuyết trên vòm cây bay đến, đập vào mặt đau rát. Nam
Cung Việt không lên tiếng, ánh mặt dần lộ ra vẻ phẫn nộ rồi từ từ lan rộng ra
trong không trung, đến cả không khí dường như cũng đóng băng lại. Cuối cùng,
anh cũng rút tay lại, nắm chặt lấy dây cương. Trên ngựa, anh ngồi thẳng lưng,
ánh nắng vòng qua lưng anh chiếu đến làm cả người và ngựa như được dát bạc,
giống như cái cây bạc mọc bên đường.
Tôi cố giữ sự cứng rắn đứng ở đó, rõ ràng biết đối với anh những lời của mình
giống như con dao sắc, nhưng vẫn nói thật rõ ràng từng câu từng chữ, hoá ra tôi
lại ích kỉ như thế, tôi thở dài trong lòng. Nhưng tình cảm vốn là thứ ích kỉ,
tôi đã lựa chọn rồi thì chỉ có thể cứ thế đi tiếp, nếu không chỉ càng phụ bạc
người ta nhiều hơn mà thôi.
“Kể cả nếu hắn ta từ trước tới giờ luôn lừa dối thì nàng cũng vẫn tình nguyện
sao?” Giọng nói của Nam Cung Việt vang lên, tuy người đứng ngay trước mặt mà
sao tiếng cứ như vọng lại từ nơi xa lắm.
Tôi gật đầu, không chịu tỏ ra yếu thế, Nam Cung Việt bỗng cười, nụ cười nhẹ
lướt trên mặt:
“Lên đi, ta đưa nàng đi.”Anh lại đưa tay ra một lần nữa.
Tôi đặt tay mình lên tay anh, muốn nở một nụ cười mà khoé miệng như bị đông
cứng lại, không nghe theo sự điều khiển nữa. Cánh tay Nam Cung Việt chỉ khẽ dùng
lực đã kéo tôi lên ngựa, có điều lần này không phải ngồi phía trước anh nữa.
Trên cả đoạn đường, 2 người không nói với nhau nửa lời. Tuy đã giữa trưa, nhưng
mặt trời dường như không chịu được sự tấn công của gió rét, trốn sau lớp mây
dày, rồi thổi tuyết bay xuống.
Đi qua một ngõ nhỏ vắng vẻ, Nam Cung Việt đưa tôi đến cửa phụ sau phủ của Thừa
Đức rồi thả tôi xuống, lặng lẽ nhìn trong giây lát rồi quay đầu đi không ngoái
đầu lại. Nhìn theo bóng anh mờ dần trong màn tuyết trắng ngợp trời, tôi cảm
thấy trong lòng vô cùng áy náy.
Quay người đẩy cửa ra, không ngờ cửa vẫn khép hờ như xưa, tôi lách người vào.
Đi dọc theo con đường nhỏ lát đá vụn, nỗi thương cảm trong lòng dần mất đi, chỉ
còn cảm giác hạnh phúc vì sắp được gặp lại Thừa Đức. Trong lòng không kiềm được
trách cứ, tên ngốc Thừa Đức này nghĩ ra cái trò ngớ ngẩn hại mình phải vào cung
làm đạo đến cuối cùng vẫn phải quay lại chỗ này!
Căn nhà nhỏ này là do Thừa Đúc thiết kế ở một khu hẻo lánh sau vương phủ, trừ
mấy người dưới chuyên hầu hạ ở đây ra rất ít người qua lại, thế nên đi mãi đến
gần cửa mới thấy 2 người đứng thõng tay canh gác, nhìn thấy tôi gương mặt của
cả 2 người đều tỏ ra kinh ngạc.
“Tam hoàng tử có ở bên trong không?” Tôi hỏi.
Tên hầu cao hơn một chút rất linh hoạt, nghe thấy thế vội cung kính đáp lời:
“Điện
hạ ở trong, để tiểu nhân vào...”
Tôi vội phẩy tay, tỏ ý anh ta không cần phải để ý đến tôi nữa, tự mình nhẹ
nhàng đi vào trong, thấy phòng ngoài không có người canh giữ bèn rón rén bước
vào gian trong.
Thừa Đức đang cúi đầu ngồi trên ghế dài, ngây người nhìn cốc rượu trong tay,
nghe thấy tiếng bước chân của tôi, chỉ lạnh lùng hỏi một câu, đến đầu cũng
không ngẩng lên:
“Bên lão đại có động tĩnh gì không?”
Tôi thấy bộ dạng anh như vậy cười đáp:
“Cái này em sao biết được. Anh hỏi em thì em đi hỏi ai?”
Thừa Đức sững sờ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc, mừng rỡ, không dám tin
đây là sự thật. Tôi nhướn mày bước đến ngồi xuống trước mặt anh, giành lấy đôi
đũa ngà voi của anh không chút khách sáo, rồi gắp một miếng rau đưa vào trong
miệng; lại nhấc cốc rượu lên uống, chỉ cảm giác một dòng nước ấm nóng thuận
theo cổ họng chảy xuống bụng, không kìm được há miệng ra “khà” một tiếng, cười
nói:
“Có rượu thịt vẫn là nhất, đánh chết em cũng không đi làm đạo sĩ nữa0"
width="56">
Thấy Thừa Đức vẫn nhìn chằm chằm,