
thì
2 đứa trẻ nhà mình đúng là không có gì để phàn nàn.
- Nương nương vốn dĩkhôngđồng ý nhưng khi nhị vương gia cuối cùng ra giá 1 vạn
lượng thì nương nương đổi ý kiến.
- Hả? hoàng đế mở to mắt. Chỉ 1 vạn lượng mà đem bán 2 đứa con của mình? Còn
tiểu công chúa thì sao? Chẳng phải công chúa cũng nói không đi sao? Sao lại
ngoan ngoãn đi rồi?
- Nương nương hứa sẽ chia lại cho công chúa 3 phần lợi nhuận... - lão thái giám
còn muốn nói nữa nhưng khi ngẩng đầu lên chỉ còn thấy một góc áo của hoàng đế,
còn người thì đã đi xa rồi.
Bên ngoài ngự hoa viên, cờ bay phấp phới, từ bên trong thỉnh thoảng còn vọng ra
tiếng sáo. Ngoài cửa bày một dãy bán đủ mọi thứ, từ khăn voan che mặt khi vào
hội hoa viên, lệnh bài bằng gỗ khắc hình hoa. Trông coi các sạp hàng đa số là
thái giám, cũng có một số cung nữ lớn tuổi, trước mỗi sạp hàng đều treo 2 chữ
‘ngự phê’ to tướng.
Tiểu Hỉ vẫn đứng ngoài tranh cãi cái gì đó với cung nữ canh cửa, thấy hoàng đế
đến liền kể một cách oan ức:
- Hoàng thượng, bọn họ bắt nô tài mua vé, nói là chỉ có cung nữ mới được miễn
phí đi vào, còn đàn ông đều phải mua vé. Nhưng, nhưng...hoàng thượng, nô tài
nào được gọi là đàn ông...
Hoàng đế dở khóc dở cười, chưa kịp nói gì thì có một đám người nhìn thấy hoàng
đế đến, vội quỳ xuống hành lễ. Hoàng đế khoát tay cho bọn họ đứng dậy, chưa mở
miệng thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang bước từ từ vào trong hoa
viên.
- Tố Nhi! Dừng lại!
Cung nữ đó đành đứng lại, quay đầu nhìn hoàng đế cười hì hì:
- Nô tì thỉnh an hoàng thượng.
-Thỉnh an? – hoàng đế hừ một tiếng lạnh lùng. – Ngươi đừng cùng chủ nhân của
mình lừa trẫm là đươc! Chủ nhân của ngươi đâu?
Tố Nhi chỉ cười:
- Hì hì, hì hì, nương nương...
- Đi đâu rồi? - hoàng đế chau mày.
Tố Nhi vội đáp:
Nương nương ở trong hoa viên.
- Bên trong tổ chức gì vậy?
- Hội vui hoa viên!
- Hội hoa viên?
- Vâng, nương nương nói cũng có thể gọi là đại hội giới thiệu bạn đời. Cung nữ
chưa kết hôn trong cung quá nhiều, cứ để như thế cũngkhôngtốt,khôngcó lợi cho
sự khoẻ mạnh của sinh lí. Hơn nữa nương nương nói chúng ta có thể nhân cơ hội
này mà thu một ít tiền vé vào cửa, dù sao ngự hoa viên cũng để không, cho
nên...
- Hội giới thiệu bạn đời? – hoàng đế nghi ngờ - Nếu là hội giới thiệu bạn đời
thì chủ nhân của ngươi còn vào bên trong làm gì?
Tố Nhi không dám trả lời, tự nhủ, tôi dám nói sao? Nói là vợ của ngài thấy hay
hay, muốn xem sức hấp dẫn của mình thế nào nên đeo mạng che mặt đi vào, giả vờ
làm thiếu nữ chưa chồng? Nói xong ngài lại chẳng lột da mặt tôi ra? Tôi đã ngu
đến mức đấy đâu!
Hoàng đế thấy Tố nhi cúi đầu không trả lời, linh cảm không tốt lại dâng lên,
ngài nhíu đôi mắt bồ câu tuyệt đẹp của mình vào:
- Hử? Tố Nhi? Vinh Nhi rốt cuộc vào đấy làm gì?
- Công chúa, công chúa nói muốn thị sát dân tình...
Hoàng đế hừ một tiếng, nhấc chân đi vào trong vườn, nhưng vừa đi được mấy bước
lại quay lại, giật một cái mạng che mặt màu đen trên tay cung nữ, hỏi:
- Đều phải mang cái này?
Cung nữ vừa nói vừa run lẩy bẩy:
- Vâng!
Hoàng đế cúi đầu nhìn bộ quần áo thường ngày của mình rồi đeo mạng che mặt lên,
gằn giọng nói:
- Vinh Nhi, tốt nhất là nàng đừng để ta bắt gặp, nếu không tối nay chúng ta
không xong với nhau đâu!
Đêm tối, những cơn gió nhẹ
nhàng thổi đến làm người ta cảm giác thoải mái không lời nào tả được.
Lúc này vốn dĩ là thời gian vạn vật đều im lặng nghỉ ngơi. Trong bóng đêm, 1
khu nhà đang tắm mình dưới ánh trăng êm dịu. Đứng từ bên bờ tường nhìn xuống,
sân ở bên trog rất sâu, lầu các san sát, chắc là 1 gia đình phú quý ở vùng quê
này.
Trên đầu bờ tường có 1 bóng đen đang ngồi xổm, quay ra mé ngoài tường khẽ giọng
nói cái gì đó. Giọng điệu của người đấy có phần bồn chồn, mà nhiều hơn hết là
sự bất đắc dĩ:
- Nàng mau lên, không mấy người canh gác nhìn thấy bây giờ!
Bóng người nhỏ bé ở phía dưới dường như hơi do dự, ngẩng mặt lên hỏi nhỏ:
- Anh đã nhìn kĩ chưa? có chó không?
Nam Cung Việt càng không biết làm sao mới đc, đành nói:
- Đã nói mấy lần rồi, không có! Nàng rút cuộc có đi hay không, không đi thì
thôi!- Rồi làm ra vẻ định nhảy từ trên tường xuống.
Sở Dương đứng phía dưới vội thì thào:
- Đi, đi! Anh đừng vội vội cái gì mà vội, thế có xứng đáng với ánh trăng đẹp
thế này không?
Vừa nói vừa lùi ra sau mấy bước, lại chạy mấy bước lấy đà, đến chân tường thì
đột nhiên triển khai lực nhảy vọt lên, nhảykhôngphải là thấp, cũng được gần 3
thước, tay đã gần chạm đc vào bờ tường rồi, chỉ tiếc tường của những nhà giàu
thường xây cao hơn nhà bình thường nên thiếu tí nữa thì đc!
- Bà nó chứ!- Sở Dương khẽ **** 1 câu, phủi đất bám trên mông rồi làm lại từ
đầu.
Nam Cung Việt khoanh tay ngồi trên bờ tường, bình tĩnh nhìn cô cứ làm đi làm
lại dưới chân tường. A quả thực chẳng biết cáu bẳn nữa, nhớ lại ngày
đầukhônghiểu sao lại dạy cô khinh công, giờ thì hối hận đến mức chỉ muốn tự tát
cho mình mấy cái, học khinh công là để đi ăn trộm sao? Hơn nữa, có bao giờ thấy
có ng nửa đêm dùng tường bao quanh nhà ng ta để luyện khinh công không