
cô
dùng vỏ đạn làm ra, nhìn rất đẹp, khó trách đôi mắt thằng nhóc Lưu Khải
này cứ nhìn chằm chằm mô hình trong tay mình.
Hướng Vi nhìn bộ
dạng nhỏ bé kiêu ngạo của Lưu Khải, thì không nhịn được buồn cười, vươn
tay ra, “Anh Lưu Khải, em cho anh đồ chơi này.”
Mặt Lưu Khải hồ
nghi nhìn Hướng Vi, nhưng dù sao nó cũng là con nít, nhìn đến xe tăng,
trong lòng nghĩ, lập tức đưa tay ra lấy. Lưu Minh Tuấn nhìn Lưu Khải,
“Đem mặt mũi của ba mài vứt sạch rồi, còn muốn chơi sao? Công chúa nhỏ,
con cầm đi, đừng cho anh trai nham hiểm này lấy”
Hướng Vi đầu đầy hắc tuyến, có người sẽ nói con trai mình như thế sao? Còn sài từ nham hiểm nữa!
Lý Hoan bật cười, liếc mắt trách chồng mình, “Tốt lắm, tốt lắm, hai cha
con anh gặp nhau liền thích phá nhau, đã lớn như vậy rồi, còn thích chọc con trai, nhanh đi lấy cho nó, tránh cho con ầm ĩ.”
Lúc này Lưu
Minh Tuấn mới trở về ký túc xá, lấy một cái mô hình cũng dùng vỏ đạn mà
làm ra, kích thước của cái mô hình này so với súng thật bên ngoài là
giống nhau, Lưu Khải thấy ba cho mình cái này, so sánh với cái mô hình
của Vi Vi còn lớn hơn một chút, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Lưu
Minh Tuấn trợn mắt nhìn con trai một cái, thả Vi Vi xuống, dặn dò Lưu
Khải, “Lưu Khải, con và em Vi Vi đi chơi đi, không được ăn hiếp em gái,
nếu không ba nhất định là sẽ đánh con một trận.”
Lúc này Hướng Vi không khỏi có chút rối loạn, nhớ khi còn bé, cha nuôi cũng không có
nóng tính như vậy nha! Mặc dù cha nuôi vẫn đối xử rất tốt với cô, Hướng
Vi nhìn qua Lưu Khải thấy căn bản là nó không thèm để tâm vào lời nói
của cha nó, chỉ tập trung tinh thần nghịch món đồ chơi trong tay, rồi cô lại nhìn sang vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của cha nuôi.
Hướng Vi cảm thấy nhất định khi hai cha con này ở chung rất thú vị.
Lưu Khải phiền chán nghe ba mình nói xong, đưa tay nắm lấy tay Vi Vi, “Em
gái Vi Vi, chúng ta đi thôi.” Nói xong cũng không thèm để ý đến ba mình, trực tiếp nắm tay Vi Vi đi.
Ở phía sau Lưu Minh Tuấn giận đến
nghiến răng, Lý Hoan nhìn hai đứa nhỏ đi, ở phía sau hô: “Lưu Khải, chăm sóc em gái cho tốt.” Quay đầu thấy chồng mình vẫn còn đang tức giận,
cười nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta cũng vào nhà thôi, không phải
anh có chuyện cần nói với em sao.”
Hướng Vi không hiểu chuyện của quân đội lắm, cũng không thích, lúc trước cô còn thấy cái mô hình xe
tăng này mới mẻ, nhưng nhìn lâu vài lần cũng không còn thích nữa, ngược
lại thì thằng nhóc Lưu Khải này, đang nằm trên mặt đất loay hoay những
thứ đó, Hướng Vi đưa xe tăng trong tay mình cho Lưu Khải, tùy nó chơi,
còn cô thì ngồi ở đó ngẩn người.
Kiếp trước cô hai mươi ba tuổi,
từ nhỏ đã là một cô bé biết vâng lời, mặc dù trên cô còn có một chị gái
hơn cô mười tuổi, nhưng cũng không chiều hư cô thành người kiêu căng
ngạo mạn. Kiếp trước đã qua, nếu quả thật cô vẫn còn tồn tại, thì cô
cũng muốn sang năm mới có thể sống lại. Hướng Vi nghiêng đầu nhìn Lưu
Khải đang chơi ở đó, trong lòng có chút nhàm chán, “Lưu Khải, em đi vệ
sinh đây.”
Lưu Khải nhìn Hướng Vi, “Anh là anh em, em không thể gọi tên của anh, em phải gọi anh là anh Lưu Khải.”
Hướng Vi khẽ cau mày, cái thằng nhóc này còn có thể phân biệt những việc này
sao, thôi, dù sao nó cũng lớn hơn mình một chút, kêu một tiếng cũng
không mất miếng thịt nào, Hướng Vi cười híp mắt kêu một tiếng anh Lưu
Khải, Lưu Khải nghe được, trong lòng rất thoải mái, làm bộ khoát khoát
tay, “Em đi đi, Ah…… Em gái à, em tìm được nhà vệ sinh không?”
Hướng Vi quýnh, dường như là cô không biết thật, Hướng Vi lắc đầu một cái,
Lưu Khải nhìn đồ chơi trên mặt đất, rối rắm nhìn Hướng Vi, suy nghĩ
nhanh chóng, liền cất đồ vào trong túi, một tay cầm túi, một tay nắm tay Vi Vi đi vệ sinh.
Đến được nhà vệ sinh, Hướng Vi càng quýnh hơn, cởi quần cũng không được mà không cởi cũng không được, cứ như vậy bị
nghẹn, Lưu Khải không hiểu, “Không phải em nói muốn đi vệ sinh sao?”
Hướng Vi dậm chân một cái, “Anh đi ra ngoài đi.”
“Không được, mẹ nói không được rời mắt khỏi em, nếu không ba sẽ thực sự đánh
anh đó.” Mắt Lưu Khải chớp cũng không chớp nhìn Vi Vi.
Hướng Vi
bắt đầu nổi giận nha, nhưng hai đứa đều còn là con nít, muốn cô giải
thích cho nó cái gì mà nam nữ khác nhau, cô dám khẳng định, Lưu Khải
nhất định sẽ càng hỏi những vấn đề khiến người khác câm nín.
Hướng Vi trợn mắt nhìn Lưu Khải một cái, trong lòng tự nhủ hiện tại cô chỉ có hai tuổi, còn sợ sẽ bị thằng nhóc này nhìn sao. Hướng Vi nghĩ được như
vậy, nên không nhăn nhó nữa, đành ở trước mặt nó đi vệ sinh.
Lưu
Khải buồn bực, thế nào mà em gái lại không có chim nhỏ ta. Lưu Khải nhìn Hướng Vi, “Em Vi Vi, tại sao em lại không có chim nhỏ vậy? Là bị người
xấu cắt sao?”
Khóe miệng Hướng Vi co giật, nếu không phải thấy
gương mặt nó ngây thơ, cộng thêm cái vẻ mặt không biết là đồng tình hay
đang rối rắm cái gì, cô thật sự muốn đấm cho nó một cái vào mặt, cư
nhiên bị nó đùa giỡn a!
Cặp mắt Hướng Vi híp lại, nhìn Lưu Khải
nói: “Anh Lưu Khải, nếu chim nhỏ của anh mà dài ra đến bên ngoài, thì sẽ bị cắt, không tin anh