
bắt đầu viết nhật ký, mỗi ngày đều không gián đoạn, có
những sự nhớ nhung của cô với chồng, có nhớ lại những chuyện giữa hai vợ chồng trước kia, hơn nữa là chuyện của con gái Hướng Vi. Cô hy vọng có
thể nhớ kỹ những chuyện của con gái, chờ khi Khai Hoa về nhà, có thể xem lại những dòng viết này, tưởng tượng ra được cảnh tượng sinh hoạt hằng
ngày của con gái bọn họ.
Viết nhật ký hết một cuốn vở, Trần Mai vỗ vào bả vai đau nhức của mình, cô nhìn gương mặt ngủ say của con gái, trong lòng ấm áp.
Trần Mai viết một bức thư cho chồng mình, trong thư viết: “…………Hôm nay trên
đường em về nhà, đã thấy Vi Vi đứng chờ em ở đầu thôn, đứa bé này, sau
khi được hai tuổi thì lớn khôn rất nhiều, mỗi ngày đều sẽ canh thời gian đứng ở đầu thôn chờ em về nhà. Về đến nhà em vô cùng mệt mỏi, em vừa
mới cởi giày, Vi Vi đã bưng một chậu nước nóng đến cho em rửa chân, trái tim em cảm thấy rất mãn nguyện, hạnh phúc muốn khóc, nhìn con gái còn
nhỏ nên không đủ sức, nhưng lại cố gắng nín thở bưng nước nóng tới cho
em, tâm trạng của em vừa vui, vừa đau lòng, nó còn nhỏ như vậy mà đã
biết yêu thương mọi người, em là mẹ nó hiển nhiên rất vui sướng. Khai
Hoa, con gái cũng rất nhớ anh, khi nào anh mới về nhà thăm con được? Em biết anh bận rộn nhiều việc ở quân đội, em ủng hộ công việc của anh,
nhưng em cũng hi vọng con gái có thể được gặp ba nó. Đây là hình sinh
nhật lúc hai tuổi của con, tấm khác là hình của năm trước, xin lỗi vì
năm ngoái em đã không gửi hình cho anh, lần này gửi cho anh hình năm
trước. Khai Hoa, anh nhìn xem, con gái chúng ta thật đúng là một cô bé
khiến mọi người yêu thích, bộ dạng cũng rất xinh đẹp…………”
Sáng
hôm sau, Trần Mai đi gửi thư cho chồng, cô không ảo tưởng anh có thể hồi âm cho mình, chỉ cần anh ấy có thể nhìn thấy được hình của con gái, vậy là tốt rồi!
Điều Trần Mai không ngờ chính là, vào tháng tám, cư
nhiên chồng cô đã gửi thư hồi âm cho cô, thư viết rất ngắn ngọn, chữ
viết cũng rất ngoáy, nhìn giống như là đã được viết ra trong lúc vội
vàng, trong thư nói cảm ơn Trần Mai, cảm ơn cô đã ủng hộ công việc của
anh, cám ơn cô đã chăm sóc cho gia đình bọn họ tốt như vậy, tin chót là
muốn Trần Mai mau chóng mang con gái đi Bắc Kinh một chuyến, anh rất
muốn gặp hai mẹ con bọn họ.
Mặc dù Trần Mai không hiểu tại sao
chồng mình lại vội vã muốn hai mẹ con cô đi Bắc Kinh đến vậy, nhưng cô
vẫn rất vui mừng, lâu như vậy rồi cũng chưa được gặp anh, cũng không
biết dạo này anh sống có tốt hay không.
Ngày mùng một tháng chín
Trần Mai mới tựu trường, hiện tại mới đầu tháng tám, cô còn có thời
gian, ngày thứ hai sau khi nhận được thư, Trần Mai liền mang theo con
gái vô cùng vui vẻ đi Bắc Kinh………
Thời tiết tháng tám ở Bắc Kinh
rất nóng, Trần Mai ra khỏi cổng trạm xe lửa, lần này Hướng Khai Hoa
không phái người tới đón họ nữa, Trần Mai đã nhớ đường, trước tiên Trần
Mai đi tới nhà Lý Hoan, hôm nay Lý Hoan có ở nhà, thấy Trần Mai đến, hai người phụ nữ đặc biệt vui mừng, tay nắm tay, dắt hai đứa nhỏ đến quân
đội.
Trần Mai nhìn gương mặt ngăm đen gầy rộc của chồng mình, đau lòng muốn chết, vừa thấy hình dáng của chồng, cô liền không nhịn được
rơi lệ.
Đã lâu lắm rồi Hướng Khai Hoa chưa được nhìn thấy vợ
mình, đương nhiên trong lòng anh rất nhớ cô. Hướng vi nắm tay mẹ, nhìn
ba mình, hô to một tiếng “Ba………….” rồi chạy như bay tới.
Hướng
Khai hoa ôm con gái, nhìn kỹ, lúc anh đi nó còn là một em bé, hiện tại
đã có thể chạy nhảy gọi ba, Hướng Khai Hoa nhìn vợ, “Anh làm em vất vả
rồi.”
Trần Mai lau nước mắt, “Đều là vợ chồng, anh còn nói cám ơn làm gì!”
“Đi thôi, chúng ta đi vào trước rồi nói sau.” Đã rất lâu rồi Hướng
Khai Hoa chưa được nhìn thấy con gái, hôm nay cuối cùng đã được thỏa
lòng nhung nhớ, dọc theo đường đi một tay anh ôm con, một tay xách hành
lý của vợ mình. Về đến ký túc xá, Hướng Khai Hoa đùa giỡn với con gái
một lát, rồi để cho nó ra ngoài trước chơi.
Hướng Vi cầm trong
tay món đồ chơi nhỏ ba cho mình, ba để cô đi tìm Lưu Khải chơi, ba muốn
nói chút chuyện với mẹ. Hướng Vy đồng ý, nên đi tìm Lưu Khải.
Đúng lúc Lưu Khải cũng bị ba nó đuổi ra khỏi cửa, tính khí của cậu ấm liền
hiện ra, Lưu Minh Tuấn và con trai, hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ
nhìn nhau.
“Cha nuôi……….”
Lưu Minh Tuấn nhanh chóng ôm lấy Hướng Vi, “Ơ, công chúa nhỏ của chúng ta đã lớn như thế này rồi sao, để cha nuôi nhìn kỹ con một chút coi nào.”
Lưu Khải chu chu miệng,
Lý Hoan cười nói: “Con trai ngoan, con xem tuy em gái Vi Vi nhỏ hơn con
mà thật nghe lời biết bao, con là anh trai, cần phải làm gương cho em
gái nha. Khi còn nhỏ con rất thích em Vi Vi mà, không phải con vẫn
thường nói muốn có em gái sao, hiện tại em gái đến rồi, ngoan, đi chơi
với em gái đi con.”
Lưu Khải nhìn cha của nó, “Ba, em gái Vi Vi cũng có rồi, vậy mà ba cũng không cho con.”
Lưu Minh Tuấn trợn mắt nhìn Lưu Khải một cái, “Cái thằng nhóc này, ngứa da có phải không?”
Lưu Khải cúi đầu xuống, hét: “Em Vi Vi cũng đã có, tại sao con không có?”
Hướng Vi nhìn mô hình trong tay mình, đây là một mô hình xe tăng được ba