
đi hỏi mẹ nuôi đi.”
Lưu Khải vội vàng che hạ bộ của mình, nhanh chân bỏ chạy.
Hướng Vi cười khanh khách, cảm giác đùa giỡn con nít thật là thích, khó trách bây giờ có nhiều bà dì quái chiêu như vậy. Tâm tình Hướng Vi rất tốt,
trở về ký túc xá ba mình.
Ký túc xá của Hướng Khai Hoa ở lầu hai, Hướng Vi còn nhỏ, đứng ở vách tường nên người bên trong cũng không nhìn thấy, không thể trách Hướng Vi có hành động nghe lén này, thật sự là,
nếu ba mẹ cô đang ở trong đó làm chuyện gì, cô đột nhiên chạy vào còn
không phải là đã giết phong cảnh giữa họ rồi sao.
Không một tiếng động, trong lòng Hướng Vi bối rối, rốt cục là mình đi vào thì tốt hơn,
hay là không đi vào nhỉ! Đang trong lúc nội tâm Hướng Vi giao chiến, âm
thanh của Hướng Khai Hoa truyền đến, “Trần Mai, mấy năm qua anh làm khổ
em rồi, cám ơn em. Lần này ra tiền tuyến, nếu anh có thể còn sống trở về gặp mẹ con các em, vậy thì cả đời Hướng Khai Hoa anh sống đáng giá rồi, nếu như không gặp may mắn, anh hi vọng em………….”
“Không……… Không
được nói những điều đó. Khai Hoa, từ cái ngày mà em được gả cho anh, em
liền biết rõ vị trí của mình, anh là quân nhân, bảo vệ tổ quốc là trách
nhiệm của anh. Khai Hoa, anh là niềm tự hào của mẹ con em, em hi vọng
khi anh ở tiền tuyến, cũng sẽ vì mẹ con em mà suy nghĩ nhiều hơn, không
cần……… Đừng nói với em những chuyện đó, em không muốn nghe………….. Ô
ô………..”
Hướng Khai Hoa trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói: “Trần
Mai, ở nhà tất cả giao cho em. Anh sẽ vì em và con mà cố gắng sống sót,
nếu thật sự bất hạnh, anh hi vọng em có thể suy nghĩ thông suốt.”
Trần Mai đè nén tiếng khóc của mình, thút thít nói, “Em hiễu rõ mà, mọi việc ở nhà anh không cần lo, em sẽ chăm sóc con thật tốt, em và Vi Vi đều sẽ chờ anh trở về.”
Hướng Vi bỏ chạy, cô không dám đi vào, cô không biết phải nên làm cái gì nữa, làm sao cô có thể đối mặt với trường hợp
như vậy chứ. Tại sao cô có thể quên, cuộc “chiến tranh phản kích tự vệ”
của Trung Quốc, không phải chỉ kết thúc năm 1979, mà là đánh đến mười
năm lận. Từ năm 1979, năm đại binh đoàn tác chiến, năm 1986 đến năm 1989 thêm năm sư đoàn trinh sát tác chiến, quân đội Trung Quốc bỏ ra không
biết bao nhiêu là lực chiến đấu!
Hướng Vi nằm trên cỏ, nhìn bầu
trời xanh bao la, chỉ cảm thấy tâm hồn trống rỗng, ban đầu khi cô nhìn
thấy đoạn lịch sử này, cũng chỉ là thở dài một tiếng, mắng thêm mấy câu, rồi gác xuống, dù sao đấy chẳng qua cũng chỉ là lịch sử. Nhưng nay cô
được sống lại, ba của cô sẽ phải đến chiến trường. Năm nay, ngày 20
tháng 9, ở trạm xe Cổ Thành tại Bảo Định, ở trong bồn xe nóng rực, là
838 lính trinh sát mặc quân phục số 85 cầm súng tiểu liên 56-1, và súng
tiểu liên giảm thanh 85, tiếp nhận sự kiểm duyệt của quân đội, sau đó
bọn họ sẽ xông pha nơi chiến trường, trong đám người đó có lẽ sẽ có ba
của cô.
Hướng Vi nhắm mắt lại, quân đoàn ba mươi tám có tiếng tăm lừng lẫy đó, bộ đội trinh sát, trong quân đội Trung Quốc là quân bài
chủ chốt. 838 người lính, những người này là những người cuối cùng được
chọn trong cuộc huấn luyện gian khổ hai năm. Người lính trinh sát giỏi
nhất có thể đánh được một đám binh thường, họ sắp sửa phải ra tiền
tuyến, sắp phải đấu một trận sống còn với lính đặc chủng của quân đội
Việt Nam, dùng lính đặc chủng để mở màn trận đấu, sẽ có vài người trong
bọn họ vĩnh viễn không thể trở về nhà được nữa………. có lẽ sẽ có ba của cô nữa……….
Chiến tranh, là một cối xay thịt, là cối xay thịt binh
lính của chính phủ. Đây là câu nói của nguyên soái Zhukov thuộc Liên Xô
cũ. Nếu sau này ba cô không thể về nhà được nữa, cô và mẹ sẽ ra sao đây? Cái suy nghĩ này, Hướng Vi không biết cũng không dám tưởng tượng!
Hướng Vi lau khô nước mắt, hít hít cái mũi, đè nén xuống tâm sự của mình, rồi chạy đi tìm mẹ, cô vẫn còn là một đứa trẻ, dưới tình huống này tuyệt
đối không thể làm người lớn lo lắng.
Trái tim Trần Mai thống khổ, nhưng ở trước mặt con gái vẫn phải nở nụ cười dịu dàng. Cả gia đình họ
Hướng và họ Lưu cùng ăn cơm với nhau, không khí rất nặng nề ngột ngạt,
ngay cả người nói nhiều nhất là Lưu Minh Tuấn cũng chỉ biết uống rượu
giải sầu, không mở miệng nói chuyện.
Lưu Khải không biết chuyện
của người lớn, tất nhiên là ăn uống sảng khoái, thấy em gái Vi Vi chưa
ăn gì mấy, Lưu Khải nhìn mẹ mình, hỏi “Mẹ, Em Vi Vi nói chim con dài
hơn, sẽ phải cắt đi, thật sẽ bị cắt bỏ sao? Mẹ?”
Hướng Vi nghe
thấy lời nói của Lưu Khải, xém chút nữa bị té xuống đất, tên ngu ngốc
này! Lời như vậy cũng có thể nói ra! Mấy người lớn sau khi nghe xong,
cũng không nhịn được cười, không khí khẩn trương lúc trước nhanh chóng
biến mất, Lưu Minh Tuấn cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Lưu Khải
còn tưởng là sẽ bị cắt đi thật, cái mặt bánh bao vo thành một nắm, “Mẹ,
chim nhỏ của con thật sự sẽ bị cắt đi sao, không có chim nhỏ làm sao con có thể xuỵt xuỵt được mẹ?”
Lý Hoan vỗ vỗ đầu con trai, “Ngu
ngốc, con là con trai, em Vi Vi là con gái, chim nhỏ á, chỉ có con trai
mới có thôi, đã hiểu chưa?”
Hướng Vi vừa ăn cơm, vừa hé mắt nhìn
Lưu Khải, tên ngu ngốc này, thật khiến