
sờ đầu một cái, vừa đi vừa
nghĩ rõ ràng là vì hồi nãy em bé cười nên mới bị sặc, làm gì có chuyện
bú sữa bị sặc chứ! Đứa nhỏ chính là cười với mình nha, Hướng Khai Hoa
nghĩ đến đây, trong lòng vui sướng, làm cha rồi suy nghĩ cũng khác thật.
Hướng Khai Hoa mang theo vợ con đến Toàn Tụ Đức, một nhà ba người Lưu Minh Tuấn đã sớm ở đó chờ anh.
“Khai Hoa, chị dâu, bên này………” Lưu Minh Tuấn ngoắc ngoắc tay, ở bên ngoài Lưu Minh Tuấn luôn luôn gọi tên đối phương.
“Chị dâu, ngồi ở đây”. Lý Hoan vội vàng đứng lên, kéo chỗ ngồi bên cạnh mình ra.
Trần Mai nói tiếng cám ơn, rồi ngồi xuống.
“Mẹ, đây là con gái của bác Hướng mà ba đã nói sao?” Lưu Khải hơn ba tuổi nghẹo đầu nhìn đứa bé so với nó còn nhỏ hơn.
“Đúng vậy, đây chính là em gái nhỏ mà ba con đã nói đó.” Lý Hoan sờ sờ đầu con trai, cười nói.
Đàn ông thì tất nhiên là nói chuyện của đàn ông, phụ nữ thì tự có đề tài
riêng của phụ nữ, Trần Mai vừa mới được làm mẹ, cô có rất nhiều chuyện
muốn học hỏi Lý Hoan, gạt bỏ sự khác nhau, tuy hai người là lần đầu tiên gặp mặt, lại rất hận là không được gặp nhau sớm hơn, cho đến khi thức
ăn được dọn lên đầy đủ, thì hai người mới nhìn nhau cười một tiếng không nói chuyện nữa.
Nơi này chính là vịt nướng “Toàn Tụ Đức” niềm tự hào của Bắc Kinh nha, Hà Tiểu Vi nhìn mấy người lớn ăn uống sảng khoái, ngay cả anh bạn nhỏ kia cũng đang say sưa ăn ngon lành, trong lòng Hà
Tiểu Vi nóng nảy, ngày ngày chỉ có thể xem không có thể ăn thật sự rất
đau khổ mà!
Hà Tiểu Vi được mẹ ôm trong ngực, nhìn mẹ mình đang
gắp một miếng vịt chuẩn bị đưa vào miệng, Hà Tiểu Vi dùng sức phát ra
những âm thanh vô nghĩa, hi vọng sẽ được đám người lớn chú ý đến mình.
Trần Mai cúi đầu nhìn vào mắt đứa nhỏ, cố gắng nuốt miếng vịt đang ở trong
miệng xuống, vỗ vỗ lưng em bé, Hà Tiểu Vi vừa cố gắng ê a, vừa lôi kéo
tay của mẹ mình, trong miệng còn dùng sức phát âm.
Mấy người lớn
thấy em bé như vậy, còn chưa hiểu ra sao, Lưu Khải nghiêng đầu nhìn em
gái nhỏ nói, “Mẹ, em bé hình như đói bụng, em ấy muốn ăn vịt nướng nha.” Vừa nói, Lưu Khải vừa lấy miếng thịt vịt mẹ cho nó đặt vào trong tay Hà Tiểu Vi, “Em bé à, ăn đi nè.”
Hà Tiểu Vi toét miệng cười, đứa
nhỏ này thật tốt, Hà Tiểu Vi liền đưa miếng vịt vào trong miệng, nhưng
là cô còn chưa có răng a,………… Hà Tiểu Vi nhìn hàng nước miếng của mình
trên miếng da của thịt vịt, không nhịn được muốn khóc, chỉ có thể xem
không có thể ăn nỗi khổ này ai có thể hiểu chứ!
Mấy người lớn bị
hành động của em bé làm cho sợ ngây người, Trần Mai phục hồi lại tinh
thần, lấy miếng thịt trong tay đứa nhỏ đi, “Tiểu bảo bối, bây giờ con
còn nhỏ. Không thể ăn cái này được đâu, biết không?”
Hà Tiểu Vi
kéo cái miệng nhỏ nhắn, rất uất ức, mọi người thấy bộ dạng đứa nhỏ như
vậy không nhịn được cười ha ha. Lưu Minh Tuấn vừa cười, vừa vỗ vào bả
vai của bạn thân, “Anh Hướng à, anh là người nghiêm túc, như thế nào lại có thể sinh ra một con nhóc tinh quái như vậy……… hahaha………”
Lý
Hoan cũng không nhịn được có chút buồn cười, lại nhìn đứa nhỏ một cái,
thấy đứa nhỏ vùi mặt vào trong ngực của mẹ nó, nhất thời ngạc nhiên,
“Nhìn kìa, em bé còn biết xấu hổ nữa nha, hahaha………….. Thật là một đứa
nhỏ thông minh.” Lý Hoan càng nhìn đứa nhỏ càng thích, cô chỉ có một đứa con trai, hiện tại đất nước đang thi hành chính sách kế hoạch hóa gia
đình, một đôi vợ chồng chỉ có thể có một đứa con, Lý Hoan muốn con gái,
nhưng lại không thể sinh lần nữa, từ trước trong lòng cô đã có chút tiếc nuối, bây giờ nhìn thấy em bé nhỏ đáng yêu như vậy, cô thật sự thích vô cùng.
“Chị dâu, dứt khoát để đứa nhỏ làm con nuôi của em đi, em
chỉ muốn con gái,nhưng nhà em lại chỉ có một thằng nhóc lì lợm, để đứa
nhỏ này làm con của em đi.”
Lưu Minh Tuấn cười nói, “Chủ ý này
hay, anh Hướng, về sau hai nhà chúng ta chính là anh em……. Nào cùng uống ly nữa, đúng rồi, anh Hướng, tên của đứa nhỏ anh đã đặt chưa? “
Hướng Khai Hoa nhìn về phía vợ mình, Trần Mai không rõ gật đầu, Hướng Khai
Hoa và bạn già uống một ly, mới nói: “Tên của đứa nhỏ là Hướng Vi.”
“Này, anh Hướng, hình như anh không có suy nghĩ nha, rốt cục anh có đồng ý
hay không?” Lưu Minh Tuấn thấy bộ dạng Hướng Khai Hoa không nóng không
lạnh, suýt nữa phát điên.
Trần Mai cười hì hì một tiếng, “Anh ấy đồng ý rồi đó.”
Lưu Minh Tuấn cười ha ha, “Anh Hướng, cái anh này anh đúng là……… haha”
“Được rồi, được rồi, mọi người mau ăn cơm, ăn đồ nguội không tốt”. Lý Hoan
thoáng vụng trộm nhéo Lưu Minh Tuấn, trong miệng cười nói.
Mọi
người tiếp tục náo nhiệt vui vẻ ăn cơm, trong lòng Hà Tiểu Vi buồn bực
vô cùng, cảm giác đói bụng rất tệ, thích đồ ăn nhưng lại không thể ăn!
Ăn cơm xong, hai gia đình nghỉ ngơi ở đây một chút, buổi chiều Hướng Khai Hoa và Lưu Minh Tuấn còn có việc nên không dám ở lâu.
Trước khi đi, Lý Hoan ôm đứa nhỏ, nhìn Trần Mai nói: “Chị dâu, tối hôm nay để đứa nhỏ ở nhà em được không?”
Trong lòng Trần Mai lo lắng cho đứa nhỏ, nhưng lại thấy em gái năn nỉ, cô thật không biết nên phải làm sao nữa.
“Chị dâu, quê hương vợ của em còn là quê hương của đứa nhỏ ở đó có t