
ta chết, bằng không cũng đừng còn muốn chạy ra núi Minh Nguyệt." Giai
Tình cũng không phải một người nghe lênh, anh sợ sau khi thả cô ra, sẽ
gây bất lợi đối với Thanh Linh.
"Cô ta phải lập gia đình?" Ngô Vân sắc mặt trở nên quái dị, thật cẩn thận hỏi.
"Cô ta nguyện ý?" Thượng Quan Sở dừng lại động tác, suy nghĩ sâu xa ngẩng đầu nhìn Ngô Vân.
Ngô Vân mất tự nhiên tránh đi Thượng Quan Sở nhìn thẳng, ho nhẹ hai
tiếng nói: "Tôi nói nếu như, nếu như Giai Tình phải lập gia đình? Thiếu
gia Sở vẫn không cho cô ta rời núi Minh Nguyệt sao?"
"Đúng." Thượng Quan Sở thản nhiên trả lời, sau đó nhìn Ngô Vân nói: "Cô
ta nếu muốn gả, làm cho cô ta lựa chọn người trong núi Minh Nguyệt."
Bằng không đừng nghĩ đi ra núi Minh Nguyệt, chỉ cần cô ta đi ra ngoài,
sẽ không biết cái tên Khiếu Nam kia sẽ lợi dụng cô ta như thế nào.
Ngô Vân nhìn biểu tình lãnh đạmThượng Quan Sở, thật cẩn thận thử nói: "Người bang Sở có thể chứ?"
"Có thể." Thượng Quan Sở lại cúi đầu tiếp tục sửa móng tay Diệp Thanh Linh.
Trước khi Ngô Vân còn lộ sắc mặt vui mừng, nói: "Nếu người Giai Tình
phải gả là Ngô Vân, vậy không cần phải bàn." Khó trách này trận thường
xuyên không thấy thân ảnh Ngô Vân, thì ra đi cùng Giai Tình.
"Thật sự?" Ngô Vân vừa nghe vẻ mặt che dấu không được ý cười.
"Đương nhiên." Thượng Quan Sở cúi đầu, dừng lại động tác sửa móng tay
cho Diệp Thanh Linh, ngẩng đầu rất nghiêm túc nói: "Cậu muốn Giai Tình
kết hôn, sau này sẽ sống ở núi Minh Nguyệt, quản lý công việc ở núi Minh Nguyệt."
Ngô Vân nghe xong vẻ mặt khó xử, Thiếu gia Sở này rõ ràng đâng gây khó
khăn cho anh, muốn anh sau này cũng không thể ra khỏi núi Minh Nguyệt,
như vậy anh có khác gì con chim trong lồng.
Nhìn vẻ mặt khó xử của Ngô Vân, Thượng Quan Sở vẻ mặt hiểu rõ nói: "Đừng nghĩ giúp Giai Tình ra khỏi núi Minh Nguyệt, đã nghĩ ba cái phương pháp kỳ quái hỏng bét."
"Tôi nào có." Ngô Vân nhỏ giọng nói thầm, nhưng thanh âm không có chút lo lắng.
Tưởng rằng cố ý không có việc gì chạy đến núi Minh Nguyệt khiến cho anh
chú ý, anh sẽ tưởng rằng bọn họ đang yêu nhau ái sao? Thượng Quan Sở
anhcũng không có dễ lừa như vậy. Đừng nói Giai Tình đối Ngô Vân chỉ có
huynh muội loại tình cảm, liền Ngô Vân mà nói, cũng căn bản không có khả năng thích Giai Tình.
Lời nói dối của Ngô Vân bị vạch trần, vẻ mặt mất tự nhiên cười, nói: "Thiếu gia Sở tôi đi xuống làm việc."
"Ừ." Thượng Quan Sở gật đầu đầu, tiếp tục sửa móng tay cho Diệp Thanh
Linh. Ngô Vân này chính là quá nhiệt tình, người ta gia nói cái gì tin
cái đó, cũng không biết Giai Tình ở trước mặt anh ta giả bộ đáng thương
cái gì, khiến cho anh ta lại nghĩ ra chủ ý thốt nát như vậy giúp Giai
Tình.
Thấy Ngô Vân đi rồi, Diệp Thanh Linh thản nhiên hỏi: "Anh sao lại biết Ngô Vân không phải thật tình thích Giai Tình."
"Cho dù vậy, Giai Tình cũng chỉ sẽ làm anh ta bị tổn thương." Thượng
Quan Sở cầm lấy tay cô, còn thật sự xem xét. Quản Diệp Thanh Linh vừa
nói như vậy, Thượng Quan Sở giống như nghĩ tới cái gì, nói với Tô Phi
ngồi bên cạnh: "Tô Phi, việc Giai Tình này cậu thấy thế nào?"
Tô Phi vẻ mặt ý cười, nói: "Ngô Vân có thể thật thích Giai Tình cũng không chừng."
"Thằng ngốc này, chắc là bị Giai Tình lợi dụng." Thượng Quan Sở cười nói.
"Thiếu gia Sở, Giai Tình vì cái gì muốn ra khỏi núi Minh Nguyệt?" Điểm ấy thì Tô Phi nghĩ không ra.
Thượng Quan Sở thấy Tô Phi nghi hoặc, nhíu mi nói: "Chuyện này cậu đi điều tra, xem dạo gần đây, Giai Tình gặp qua người nào."
"Được." Tô Phi vẻ mặt ý cười đáp lời.
Diệp Thanh Linh nhìn Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên vẻ mặt sắc mặt bộ dáng
vui mừng, đột nhiên nhớ tới chuyện ngày đó bọn họ kết hôn. Nhìn Thượng
Quan Sở nói: "Hôn lễ của Mễ Lam Nhi có thể gặp chuyện không may hay
không?"
"Sao Thanh Linh có thể nói điềm xấu như vậy?" Thượng Quan Sở cười nói.
Có lẽ thật sự là cô nghĩ nhiều, nhưng đối thủ của Thượng Quan Sở vẫn
chưa có xuất hiện qua, đây là vấn đề cô vẫn lo lắng, bởi vậy đưa ra ý
kiến: "Vẫn nên an bài thỏa đáng tốt hơn."
"Ừ! Được. Bang Sở chúng ta gả con gái nói thế nào cũng nên đảm bảo an
toàn." Thượng Quan Sở nhẹ nhàng sờ soạng mặt Diệp Thanh Linh một phen
nói.
Diệp Thanh Linh liếc mắt, nói: "Thị trưởng Tiền sẽ đến sao?" Người này
đùa hay nhỉ, sao có thể nói Mễ Lam Nhi xuất giá thành là bang Sở anh gả
con gái chứ? Nghe xong còn tưởng là Thượng Quan Sở anh gả con gái nữa?
"Sẽ đến." Mễ Lam Nhi trả lời.
Nhạc Nhạc nghe xong cười trêu ghẹo nói: "Xem ra bố chồng thị trưởng này
coi như không tệ, chẳng qua bà bà kia thì..." Nhạc Nhạc vốn muốn nói phu nhân Tiền nói bậy nhưng thấy Tiền Nguyên vẻ mặt lạnh như băng trừng mắt anh, liền dừng lại trong miệng.
Nhạc Nhạc xấu hổ cười hắc hắc nói: " Thanh Linh vẫn là sướng nhất, không mẹ chồng."
Chu Ngao cũng đến góp vui, cười nói: "Đương nhiên, điều kiện Thượng Quan Sở như vậy thật là đối tượng kén vợ kén chồng tốt nhất."
Thượng Quan Sở nghe xong vẻ mặt đắc ý nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Xem đi, em lấy được bảo vật đấy."
Diệp Thanh Linh thản nhiên cười, không nói lời nào.
Nhạc Nhạc lại cười nói: "Có xe có phòng