
Đình Đình đi đến phía WC cũ kĩ kia.
Cô vừa mới đi ra khỏi phòng, chỉ thấy Hà Phong và người đàn ông khác đi tới hỏi:" Muốn đi đâu?"
" Cô gái này thật phiền phức, muốn đi vô WC." Người đàn ông kia nói
thầm, tiếp tục mang Trương Đình Đình đi WC, vừa đi được hai bước chợt
nghe Hà Phong nói:" Mau lên, chúng ta phải rời khỏi đây ngay ."
Người đàn ông kia bỗng nhiên mở miệng nói:" Một khi đã như vậy, chúng ta liền lập tức rời đi, đừng đi WC nữa." Người đàn ông kia nói xong liền
đi tới phía Trương Đình Đình, sau đó kéo cô đi về hướng trong rừng.
Trương Đình Đình nóng vội, căn cứ vào những gì Hà Phong nói trong điện
thoại, cô đại khái có thể đoán được vài phần, cảm thấy Thanh Linh sẽ tới cứu cô, liền kêu to:" Tôi thật sự muốn đi WC, các người làm ơn, cho tôi đi WC trước sau đó liền rời đi được không?"
" Không được, đi mau." Hà Phong cũng rất đồng ý với ý kiến của người đàn ông kia, nói xong liền hường về phía trước mà đi.
" Bụng tôi rất đau, không được rồi, tôi thật sự không nhịn được." Trương Đình Đình ngồi xuống, vẻ mặt thống khổ, nhất quyết không đi nửa bước.
Hà Phong vẩn mặc kệ Trương Đình Đình, lập tức hướng về phía rừng mà đi.
Trương Đình Đình oa oa la to, sau đó liền mở miệng mắng:" Mấy người các
ngươi thật sự hỗn đản, các người đã bắt cóc tôi, còn không cho tôi đi WC , các người muốn tôi nhịn đến chết hay sao?"
Trương Đình Đình cố gắng mắng không thèm đi, hai người đàn ông kia cũng
không có biện pháp, Hà Phong quay đầu lại nhìn khuôn mặt thanh tú của
Trương Đình Đình thật lâu sau nói:" Cô thật sự muốn đi WC sao?"
" Ừ!" Trương Đình Đình gật đầu, vẻ mặt chứa đầy sự thống khổ, giống như không lập tức giải quyết, thì cô sẽ tiểu ra quần mất.
Hà Phong lấy trong người ra mấy miếng giấy đưa cho Trương Đình Đình, nói:" Cầm lấy. Giải quyết ngay tại đây luôn đi."
" Cái gì?" Trương Đình Đình trừng lớn mắt, kêu cô giải quyết ngay tại
chỗ này, cái này cũng thật quá hại người đi, nói thế nào cô cũng là con
gái, bảo cô ở trước mặt ba người đàn ông này giải quyết, thật sự rất
ngượng ngùng.
Khi Trương Đình Đình đưa tay cầm lấy khăn giấy, liền kêu to:" Cứu mạng,
cứu mạng, có người cướp bóc!" Hiện tại chỉ có thể làm như vậy, chữa ngực sống thành ngựa chết, nếu thật sự đi theo Hà Phong vào trong rừng,Thanh Linh cứu cô sẽ càng khó khăn hơn. Cô tin tưởng Diệp Thanh Linh, tin
tưởng Thượng Quan Sở rất nhanh sẽ tìm tới nơi này cứu cô.
Lúc đó, thật không ngờ đã gọi được người tới, trong núi đi ra một người
đàn ông, trên người có một cái ba lô, giống như là đi mạo hiểm trong
rừng. Trương Đình Đình thấy có người tới, liền kêu:" Cứu mạng, cứu
mạng."
Hà Phong là ai chứ, nếu có thể bắt cóc người, tất nhiên sẽ có chuẩn bị,
thấy người đàn ông kia đang đi tới, ba người đều rút súng ở trên ra
người nhắm vào đầu người đàn ông kia, nói:" Không được nhúc nhích."
Người đàn ông kia quả nhiên không dám động đậy, ôm đầu nói:" Các người đừng làm bậy, tôi chỉ là đi ngang qua mà thôi."
Hà Phong nhìn cách ăn mặc của người đàn ông kia, sau đó nói với hai người thuộc hạ:" Đem hắn trói vào trong phòng."
" Vâng" Hai gã thuộc hạ lên tiếng trả lời, sau đó liền nhanh chóng đưa
người đàn ông kia áp giải vào trong phòng, sau đó trói người đàn ông kia lại.
Người đàn ông bị súng nhắm vào đầu, ôm đầu, vẻ mặt sợ hãi nói:" Hai anh
à, đừng có trói tôi! Tôi chỉ là người đi ngang qua mà thôi, cái gì cũng
chưa nhìn thấy, cái gì cũng không biết."
Hai gã thuộc hạ của Hà Phong tất nhiên là không tin, một người dùng súng nhắm vào đầu người đàn ông, còn người kia đưa súng để lại bên hông, cầm dây thừng chuẩn bị trói người.
Đúng lúc này, người đàn ông đã nhanh chóng ra tay cướp đoạt súng của
người đang dùng súng nhắm vào đầu mình, thêm một cái quét ngang, làm cho hắn ngã xuống mặt đất, người còn lại thấy sự việc không tốt, vội rút
súng ra, người đàn ông cướp đoạt được súng bắn vào người đang định rút
súng ra một phát chuẩn xác, chỉ thấy đầu người nọ trúng đạn hét lên một
tiếng rồi ngã gục. Người bị đoạt súng, thấy đồng bọn bị giết, nhất thời
bị dọa sợ hãi, cố gắng chạy ra khỏi phòng.
Hà Phong nghe thấy tiếng súng, biết sự việc không ổn, dùng băng keo bịt
miệng Trương Đình Đình lại, sau đó kéo Trương Đình Đình đi về phía trong rừng sâu mà đi.
Diệp Thanh Linh và mọi người vừa mới bắt đầu tìm xung quanh những căn
nhà, chợt nghe thấy tiếng súng. Nghe thấy tiếng súng, Diệp Thanh Linh
không khỏi run rẩy một chút nói:" Không xong rồi, Đình Đình chắc chắn đã xảy ra chuyện."
Nhạc Nhạc, Thượng Quan Sở và đám người Tô Phi không chút suy nghỉ liền
chạy đến nơi phát ra tiếng súng. Diệp Thanh Linh cùng những người thuộc
hạ khác của Thượng Quan Sở đi theo phía sau.
Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc vừa chạy tới nơi, chỉ thấy một người đàn ông chạy từ trong phòng ra hướng rừng cây đuổi theo. Tô Phi vội vàng chạy
vào trong phòng, chỉ nhìn thấy một người đàn ông bị bắn đã chết, còn một người đã bị trói tay chân.
Tô Phi đi về phía trước ép hỏi người thuộc hạ của Hà Phong bị trói, "
Nói, Trương Đình Đình đang ở đâu?" Thanh âm rất lạnh lùng dọa