
người.
Người đàn ông bị trói không ngừng run rẩy, nói chuyện cũng run run, " Hà thiếu gia.... Mang đi."
" Đi đâu?" Tô Phi tiếp tục hỏi.
" Đi vào trong rừng." Người nọ thấy tay Tô Phi dùng súng liền sợ hãi ,
nước tiểu theo ống quần chảy xuống dưới mặt đất, Tô Phi nhíu mày lại đi
ra ngoài phòng, chỉ thấy Diệp Thanh Linh cũng đuổi theo tới đây, còn
mười mấy người thuộc hạ đã theo Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc chạy vào
rừng.
Trong rừng rất rộng, nhìn xa không thấy, cũng may bây giờ là ban ngày,
tầm mắt coi như rõ ràng, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc chạy theo người đàn ông cầm súng đuổi theo vào trong rừng, giống như đang đuổi theo Hà
Phong, cũng chưa biết rõ là địch hay bạn, nên bọn họ cũng không nổ súng.
Mặt khác Tô Phi cùng những thuộc hạ đi vào rừng mở rộng phạm vi tìm
kiếm, Diệp Thanh Linh tuy chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy,
nhưng cũng dũng cảm đi theo. Tô Phi sợ Diệp Thanh Linh gặp chuyện không
may, phân phó thuộc hạ đi lên phía trước tìm kiếm Hà Phong, còn hắn chầm chậm đi theo phía sau Diệp Thanh Linh hướng về phía Thượng Quan Sở mà
đi.
Hà Phong mang theo Đình Đình chạy vào rừng, nhìn thấy Thượng Quan Sở và
người đàn ông kia, liền lặng lẽ trốn sau thân cây to. Trương Đình Đình
biết là có người tới cứu cô, trong lòng mừng thầm, sống chết cũng không
đi.
Hà Phong nổi giận, cầm súng nhắm vào đầu Trương Đình Đình, nhỏ giọng nói:" Có đi hay không? không đi cô sẽ chết?"
" Chết thì chết, cũng có gì hay đâu." Trương Đình Đình biết có người tới cứu, bất chấp tất cả, dù sao không đi là không đi, cũng không trốn mà
đứng lên,nhất định thẳng tắp đứng ở đó.
Thấy vẻ mặt bất chấp tất cả của Trương Đình Đình, Hà Phong quyết tâm, giơ súng lên.
Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, trước một giây khi Hà Phong chuẩn bị nổ súng. Nháy mắt, có một viên đạn xuyên qua cổ tay Hà Phong, Hà Phong
bị đạn bắn trúng kêu lên, súng rơi xuống đất.
Trương Đình Đình thừa cơ thoát ra khỏi Hà Phong vài bước, lúc này Thượng quan Sở và Nhạc Nhạc đã đến gần Hà Phong, thấy Hà Phong không có cầm
súng phản kích, ngay lập tức dùng súng nhắm vào đầu hắn.
Hà Phong bỗng nhiên phát điên nở nụ cười." Ha ha ha ........... Tao thua, tao Hà Phong cũng có lúc thua, ha ha ha ........"
Thuộc hạ của Thượng Quan sở rất nhanh không chế Hà Phong, lúc này mọi người mới thờ phào nhẹ nhõm.
Diệp Thanh Linh rất nhanh chạy đến bên cạnh Trương Đình Đình, Thượng
Quan Sở tháo dây thừng trói Trương Đình Đình ra. Lúc này Nhạc Nhạc là
người đầu tiên đến gần người đàn ông đã nổ súng cứu Trương Đình Đinh
kia, rất tò mò đánh giá người đàn ông này.
Diệp Thanh Linh nhìn Trương đình đình, ánh mắt đỏ hoe, ôm lấy cô nói:"
Thật xin lỗi, đều do mình làm liên lụy tới bạn, thật xin lỗi Đình Đình."
" Thanh Linh đừng như vậy, mình không sao." Trương Đình Đình liền tới ôm lấy Diệp Thanh Linh, an ủi Diệp Thanh Linh. Cô biết mấy ngày cô bị bắt
cóc, Thanh Linh cũng không có dễ chịu gì, nhìn hai con mắt gấu trúc của
Thanh Linh thì biết. Mắt Diệp Thanh Linh đỏ đỏ nhìn Trương Đình Đình, sau đó ôm lấy cô nói:"
thật xin lỗi, đều do mình liên lụy đến bạn, thật xin lỗi bạn Đình Đình."
" Thanh Linh đừng như vậy, mình không sao." Trương Đình Đình ôm lấy Diệp Thanh Linh, an ủi Diệp Thanh Linh. Cô biết mấy ngày cô bị bắt, Thanh
Linh cũng không dễ chịu gì, nhìn thấy đôi mắt của gấu trúc của Thanh
Linh cũng biết mấy ngày nay cô cũng chưa ngủ.
Mắt Trương Đình Đình ửng đỏ, nhìn Diệp Thanh Linh, nước mắt không khống
chế được rơi xuống. Thấy Trương Đình Đình đột nhiên rơi lệ, Diệp Thanh
Linh cũng không nhịn được rơi nước mắt, nếu không phải do cô, Đình Đình
cũng không phải chịu khổ như vậy.
Hai người an ủi nhau, lau nước mắt cho nhau. Thượng Quan Sở nhìn thấy mà lòng đau xót, phân lượng của mình ở trong lòng Thanh Linh khi nào mới
có thể quan trọng như thế chứ?
Nhạc Nhạc cứ thế nhìn Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình, sau đó cười
cười tới gần, nói:" Đến đây, để ba chị em chúng ta ôm nhau một chút."
Diệp Thanh Linh và Trương đính Đình nghe xong, nín khóc mỉn cười, Trương Đình Đình giả vờ biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc khi thấy Nhạc Nhạc, vươn tay
ra, nói:" Tới đây nào, Nhạc Nhạc chúng ta cùng ôm nhau nào."
Nhạc Nhạc sợ tới mức mở lớn miệng, trốn đằng sau Tô Phi đứng cách đó không xa, nói:" Đình Đình, cô đừng có làm bậy nha."
Tất cả mọi người đều bị bộ dáng của Nhạc Nhạc làm cho buồn cười, tiếng
cười trong rừng mãi mới dứt, mà lúc này Hà Phong đã bị thuộc hạ của
Thượng Quan Sở áp giải đi ra ngoài rừng.
Khi mọi người cười xong, mới nghĩ tới người đàn ông đã nổ súng cứu
Trương Đình Đình. Trương Đình Đình là người đầu tiên đến gần người đàn
ông đó nói lời cám ơn:" Cám ơn anh đã cứu mạng."
Nhạc Nhạc lại quan sát người đàn ông đó, nói:" Không biết anh là ai? làm sao xuất hiện ở chỗ này?" Tuy Nhạc Nhạc thật sự biết ơn người đàn ông
kia đã cứu mạng Trương Đình Đình, nhưng anh ta vẫn nghi ngờ người đàn
ông kia làm sao có thể xuất hiện ở chỗ ít người ở này.
Người đàn ông kia hiểu được sự nghi ngờ của Nhạc Nhạc, cười nói:" Tôi
gọi là Đường Tử, bình thường rấ