
gọi lại nghĩ con trai của mình cũng bắt Trương Đình Đình, hơn nữa việc này vẫn ở dưới tình huống hắn phải
cam chịu làm. Đối với việc báo cảnh sát, cũng chỉ còn cách từ bỏ.
Thị trưởng Hà yêu cầu Thượng Quan Sở thả con gái hắn ra lần nữa, hơn nữa cam đoan sẽ khiến Hà phong thả Trương Đình Đình. Vì vậy mọi người lại
phải chờ tin tức. Bất quá người của Thượng Quan Sở ở thanh phố S cũng
không nhàn rỗi, đã âm thầm điều tra Hà Phong đang trốn ở nơi nào.
Đến 8 giờ tối, điện thoại phòng khách lại vang lên, sau khi nghe điện thoại , giọng của Hà Phong vang lên " Thả chị của tao ra."
" Có thể, nhưng mày hãy thả người của tao ra, thì tao sẽ thả Hà Lâm."
Thượng Quan Sở thanh âm rất trầm thấp, trong thanh âm mơ hồ xem lẫn tức
giận.
" Bọn mày trước mắt thả chị của tao ra, bằng không tao sẽ không tha cho
Trương Đình Đình." Hà Phong dường như cũng không tính thả người.
Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh nghe xong đều rất bình tĩnh nở nụ
cười, nói:" Nếu ngươi muốn nhặt xác chị của mày,thì mày có thể không thả người."
"Muốn giết cứ giết đi, dù sao Hà Phong ta đã đắc tội với Thượng Quan Sở
cũng không có kết cục tốt đẹp gì, chị tao, cha tao, bọn mày muốn giết cứ giết đi! Nếu muốn tao thả Trương Đình Đình thì hãy đem vợ của mày đến
đổi." Hà Phong bằng bất cứ giá nào, cho dù có chết cũng muốn có được thứ hắn muốn, hắn Hà Phong nếu đã thích cái gì thì sẽ chiếm được cái đó.
Nghe đến đó mọi người trầm mặc, Diệp Thanh Linh sắc mặt nhất thời tái nhợt, tất cả mọi người hết sức hỗn loạn nhìn cô. Bây giờ đã chọc giận Hà Phong, cho dù có thả Hà Lâm và phu nhân thị trưởng ra, Hà Phong cũng sẽ không thả Trương Đình Đình.
Hà Phong nói xong liền ngắt điện thoại, trải qua chuyện Hà Phong gọi
điện lần trước, lần này Thượng Quan Sở thông minh hơn, nghe lén điện
thoại, trong lúc bọn họ nói chuyện thì Từ Ngôn sẽ phân tích xem Hà Phong ở chỗ nào.
" Sở thiếu gia, Hà Phong chắc chắn đang ở vùng Sa Loan, nhưng do thời
gian trò chuyện ngắn quá nên vẫn chưa tra được vị trí cụ thể." Khi điện
thoại vừa ngắt, Từ Ngôn liền đem dữ liệu phân tích được báo cho Thượng
Quan Sở.
Theo lời của Từ Ngôn thì vùng Sa Loan là nơi mọi người đều không biết ,
cho nên Tô Phi đã tìm hai người dân địa phương giúp đỡ, dẫn đường đi.
Diệp Thanh Linh lo lắng muốn đi theo cứu Trương Đình Đình, nên để Mễ Lam Nhi và Tiền Nguyên còn có Từ Ngôn ở lại biệt thự chờ đợi Hà Phong lại
gọi điện thoại tới.
Đoàn người tám chiếc xe chạy rất nhanh hướng tới vùng Sa Loan của thành
phố S mà đi. Sa Loan nằm ở phía bắc thành phố S, là một chỗ hẻo lánh,
cách trung tâm nơi xa nhất thành phố S về phía bắc một cái hồ rất lớn,
nơi đó không có ai khai phá, ngay cả nông dân cũng rất ít, ngoại trừ ở
bên cạnh hồ có mười hộ dân, thì toàn bộ đều là núi rừng, một mảnh núi
rừng trập trùng kia, nhìn không thấy điểm cuối.
Diệp Thanh Linh ở trong xe nhìn ra bên ngoài thấy rừng cây vô tận, người run run lên, sắc mặt càng ngày càng trắng, quay qua Thượng Quan Sở
nói:" Đầu tiên chúng ta hãy kiểm tra quanh những ngôi nhà ở vùng này."
" Hy vọng Hà Phong không trốn vào trong núi." Thượng Quan Sở nhìn vùng
núi rừng kia thở dài, bọn họ chạy đến tìm Trương Đình Đình như thế này
cũng không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng bảo anhh dùng Thanh Linh để đổi Trương Đình Đình càng không phải là biện pháp hay, cho dù chính
mình có chết, anh cũng sẽ không để cho Thanh Linh gặp nữa điểm bất lợi.
Sau khi Hà Phong ngắt điện thoại, mắt nhìn Trương Đình Đình,tay chân
Trương Đình Đình đều bị trói, cũng do cô ầm ĩ quá cho nên cũng bị bọn họ dùng băng keo dán miệng lại.
Trương Đình Đình chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Hà Phong gọi
điện thoại uy hiếp Diệp Thanh Linh, chỉ có thể để cho Hà Phong gọi điện
thoại yêu cầu vô lý với Thượng Quan sở, Cô hận đến nghiến răng, nếu có
thể, cô thật muốn cắn chết Hà Phong. Nhưng cô cũng không thể ngồi chờ
chết được, càng không thể làm liên lụy đến Thanh Linh.
Ngắt điện thoại không bao lâu, Hà Phong bỗng nhiên phái hai người thuộc hạ mang theo Trương Đình Đình dời đi chỗ khác.
Một người đan ông khỏe mạnh tới cởi dây thừng trói ở chân Trương Đình
Đình ra, hung hăng đá Trương Đình Đình một cái, nói:" Đứng lên, đi."
Trương Đình Đình có chuyện muốn nói, nhưng không thể phát ra âm thanh,
chỉ có thể đem ánh mắt cố gắng trừng lớn, nhìn thẳng vào người đàn ông
đang cởi trói cho cô, dùng con mắt cầu xin.
Người đàn ông kia dường như hiểu ý tứ của Trương Đình Đình, kéo miếng băng keo bịt miệng Trương Đình Đình ra, nói:" Có việc gì?"
" Tôi............... Tôi............." Trương Đình Đình vốn muốn hỏi bọn họ dẫn cô đi đâu, nhưng cô lại nghĩ lại, cho dù mình có hỏi, hắn cũng
không nói cho cô biết, liền sửa lời, nói:" Tôi........Tôi muốn đi WC."
Sắc mặt đỏ bừng, còn bày ra vẻ mặt xấu hổ cho người đàn ông kia thấy.
Người đàn ông kia thấy vẻ mặt của cô dường như không phải là nói dối,
liền hung hăng liếc mắt nhìn Trương Đình Đình một cái, nói:" Thật là
phiền phức." Tuy nói như vậy, nhưng hắn lại nói tiếp:" Đi thôi. WC ở
phía trước." Nói xong mang Trương