
rường, khiến nàng không biết phải làm sao.
Núi rừng im lìm như đang nhìn nàng chằm chằm, nỗi cô độc bủa vây quanh nữ tử nhỏ bé.
“Ngươi ở
đâu?” Sính Đình giật mình quay lại, ngọn lửa soi rõ khuôn mặt nhợt nhạt
của nàng. Dù trí tuệ hơn người, Sính Đình vẫn phải bất lực đứng đây. Tại sao đến lúc gần như đã tìm thấy tự do, nàng lại trở nên khiếp đảm
nhường này?
Đứng trên
nền tuyết trắng, bên trái là mặt đất lóng lánh ánh trăng, bên phải là
rừng rậm âm u, trong tiếng rả rích của côn trùng ngày đông, nàng chợt
hiểu ra mình là kẻ cô độc.
“Ngươi đang ở đâu?”, giọng nàng không còn cao như ban nãy.
Lửa vẫn cháy lèo xèo. Thanh âm khẽ khàng lại là tiết tấu duy nhất tồn tại trong không gian tĩnh mịch này.
Trước mắt nàng như hiện lên đôi đồng tử sáng ngời, thâm thúy và sắc bén.
Cứ ngỡ cả đời này sẽ được nắm chặt cánh tay kiên định, mạnh mẽ ấy, ai ngờ giờ nàng phải một mình quanh quẩn giữa đêm đen?
Chàng có kiếm thuật vô song, anh dũng cái thế, nhưng trái tim lại không khiến nàng cảm thấy yên ổn.
Trong đêm
khuya chẳng một bóng người, nước mắt Sính Đình bỗng lăn. Ngay cả nàng
cũng không hiểu tại sao những sầu khổ chôn chặt tận đáy lòng, giờ lại
tuôn trào, hóa thành giọt lệ rơi giữa rừng già mênh mông vô tận, thấm
xuống lớp tuyết dưới chân, không một dấu tích.
Nàng cúi
đầu, nghiến chặt răng, nhìn hàng lệ chảy trong ánh lửa, rồi ngẩng đầu,
gọi: “Túy Cúc! Túy Cúc! Ngươi ở đâu?”. Giọng nói nức nở thê thảm đến run người.
“Cô nương! Túy Cúc ở đây!” Trong rừng sâu yên tĩnh bỗng vang lên tiếng đáp trong trẻo.
Sính Đình sững sờ, giơ cao ngọn đuốc, nhìn về phía vọng lại tiếng nói.
Quả nhiên,
một bóng người mờ ảo chạy ào tới phía nàng từ trong rừng sâu, trên tay
xách chiếc làn nhỏ, thở hổn hển: “Không ngờ trên núi có nhiều thảo dược
tốt như thế, Túy Cúc lần theo các gốc cây, cứ thế đi sâu vào trong. Trời tối, suýt chút nữa không tìm thấy đường ra, may cô nương tìm đến. Ớ…”.
Thấy đôi mắt Sính Đình đỏ hoe dưới ánh lửa, Túy Cúc sững người, một lúc
sau mới hỏi, “Cô nương sao thế?”.
“Không sao cả.”
“Khóc đến thế kia…” Túy Cúc nắm chặt bàn tay lạnh giá của Sính Đình, “Tại Túy Cúc không tốt, khiến cô nương lo lắng”.
Sính Đình cười mà như mếu.
Nàng vốn
được khen là thông minh lanh lợi, nhưng chỉ nàng mới biết lúc này mình
bất lực đến mức nào. Túy Cúc làm sao hiểu được trong lòng nàng hiện đang nghĩ gì. Khẽ chớp mắt, một hàng lệ lại lặng lẽ lăn trên má nàng.
Túy Cúc đau lòng: “Cô nương đừng khóc nữa, Túy Cúc đã về đây rồi. Lần sau Túy Cúc không dám thế nữa”.
Sính Đình
quay mặt đi, khẽ bảo: “Chỗ thảo dược này cũng không cần dùng ngay. Trời
lạnh như vậy, ngươi phải lo cho sức khỏe của mình chứ”. Nói rồi, hai
người chậm rãi quay về.
Túy Cúc
nhanh nhẹn: “Để Túy Cúc mang”, sau đó cầm ngọn đuốc trong tay Sính Đình, tay kia xách làn. Trong lòng bất an, Túy Cúc cứ liên tục quay lại nhìn
đôi mắt đỏ hoe của Sính Đình, dò hỏi: “Cô nương đang nghĩ gì vậy?”.
Sính Đình
cúi đầu, lặng lẽ bước đi, như không hề nghe thấy lời của Túy Cúc. Bỗng
một lúc sau, nàng lên tiếng: “Ta đang nghĩ đến bức thư”.
Nghe Sính
Đình chủ động nhắc tới việc đó, Túy Cúc càng ngạc nhiên, lại sợ động đến nỗi đau trong lòng Sính Đình, nên không dám hỏi thêm, chỉ yên lặng bước đi.
Một lát sau, giọng buồn bã của Sính Đình lại cất lên: “Hôm đó nhấc bút đề thư, tuy
viết bao điều, nhưng trong đầu vẫn rối. Giờ nghĩ lại, có lẽ đó chính là
tiếng lòng mà ta không biết”.
Túy Cúc hỏi: “Rốt cuộc cô nương viết những gì?”.
Sính Đình dường như định mở lời, khóe môi khẽ động, nhưng lại thở dài: “Nói ra chỉ khiến ngươi thêm phiền lòng”.
Hai người
lặng lẽ quay về, đến khi ngẩng lên, đã thấy ánh sáng hắt ra từ khung cửa sổ của căn phòng nhỏ đã gần ngay trước mặt. Bỗng họ nghe âm thanh hung
bạo chói tai rít qua kẽ răng: “Kẻ già mãi không chịu chết, còn dám nhiều lời!”, tiếp theo là tiếng cái tát nảy lửa vang lên trong đêm đen.
Lặng lẽ ngó đầu ra quan sát, dưới ánh trăng, họ thấy bóng mấy nam nhân hùng hổ ngay trước gian nhà nhỏ.
“Nếu không
có các quan gia chặn Sở Bắc Tiệp lại, người Đông Lâm mà xông tới đây,
các ngươi cũng chẳng giữ được cái đầu trên cổ đâu. Đánh trận thì phải
nuôi quân, lúc nào rồi còn không chịu nộp thuế? Các ngươi không muốn
sống nữa đúng không?”
Giọng hiền từ của đại nương trở nên kinh hoàng, hoảng sợ: “Quan đại gia, phần thuế năm nay, nhà lão đã nộp từ hôm kia rồi…”.
“Đó là hôm kia, còn giờ là hôm nay!”, giọng hung bạo cắt ngang lời đại nương.
Bỗng hàng loạt tiếng gãy răng rắc vang lên, như thế kẻ nào đã giẫm nát cánh cửa gỗ cũ.
“Thực là lão không có gì nữa.”
“Không có?
Hừ, thế đây là cái gì?” Một giọng nói hống hách xen vào, nam nhân vừa
vào nhà lục soát ôm theo đống đồ ra ngoài, giễu cợt, “Thật không ngờ hai tên già mãi không chịu chết các ngươi lại có đồ tốt thế này”.
“A! A A…” Đại thúc câm khua tay, ngăn nam nhân trước mặt.
Đại nương vội nói: “Đại gia, đại gia, đây không phải đồ của nhà lão. Đây là đồ của hai cô nương ở trọ…”.
“Cút!” Nam
nhân hung hãn đá bay đại thúc xuống đất, hằn học, “Trong nhà ngươi lại