
ôn mặt hoảng hốt đang ở ngay trước mắt, thẫn thờ nhìn vầng trăng sáng. Hết giấc mộng này đến
cơn mơ khác, ly kỳ cổ quái, lan tỏa dư vị ấm áp. Giống như bao con đường đang trải ra trước mắt, và Túy Cúc biết, ở tận cùng mỗi con đường đều
có những điều tốt đẹp chờ đợi mình.
Đang lúc
mộng đẹp, một cơn đau từ đâu đến. Túy Cúc cố giãy giụa, hình như là đau
tay, lại tựa như đau chân, cơn đau dần dần như từ đáy ao trồi lên mặt
nước, kéo nàng ra khỏi mộng cảnh.
Mở choàng mắt, lại thấy một cơn đau nữa, cuối cùng Túy Cúc cũng tỉnh hẳn, thấy cổ tay mình đang bị ai đó nắm chặt đến đau điếng.
“Túy Cúc… Túy Cúc…”, tiếng rên rỉ của Sính Đình trong đêm đen vô cùng đau đớn.
Túy Cúc kinh hãi ngồi hẳn dậy, dưới ánh trăng, hai hàng mày thanh tú của Sính Đình
đang nhíu chặt, móng tay cắm vào cổ tay Túy Cúc.
“Cô nương sao thế?”
“Đau quá”, Sính Đình ôm bụng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn trên trán, rơi xuống gối.
“Túy Cúc ở
đây, đừng sợ.” Hết sức hoảng hốt, giọng trở nên run rẩy, Túy Cúc dò dẫm
tìm bàn tay Sính Đình, yên lặng nghe ngóng một lúc, sắc mặt bỗng trắng
bệch, “Kim của Túy Cúc đâu?”. Vội vã đi tìm, chợt nhớ ra tay nải bị bọn
người kia mang đi rồi, Túy Cúc chẳng kịp khoác áo ngoài, tức tốc chạy
tới phòng đại nương, đập cửa ầm ầm, hét gọi: “Đại nương! Đại nương!”.
“Có việc gì vậy, cô nương?”
Túy Cúc nắm chặt tay đại nương: “Kim bạc! Đại nương có kim bạc không?”.
Vừa bị gọi dậy, đại nương vẫn chưa tỉnh hẳn: “Người nghèo lấy đâu ra kim bạc?”.
“Vậy, vậy… kim thường? Kim thêu hoa?”, Túy Cúc lo đến phát khóc.
“Kim khâu y phục lão cũng có một cái. Các cô nương…”
“Đừng hỏi nữa, mau cho tiểu nữ mượn!” Túy Cúc cầm cây kim vội vã về phòng, châm nến.
Dưới ánh
sáng mờ mờ, sắc mặt Sính Đình vàng như nến, mồ hôi đầm đìa, thấm ướt
gối. Thấy Túy Cúc quay lại, Sính Đình nén cơn đau, yếu ớt hỏi từng
tiếng: “Sao thế?”.
“Không sao.” Túy Cúc vội vàng hơ cây kim trên ngọn lửa, trả lời: “Chỉ châm cứu chút
là khỏi, cô nương đừng sợ”. Giọng Túy Cúc chắc chắn, nhưng bàn tay run
rẩy. Thấy cây kim đã nung đỏ mà vẫn không nóng, Túy Cúc sờ thử mũi kim
rồi đến bên giường, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng lo, châm cứu xong sẽ không
đau nữa”. Túy Cúc bảo Sính Đình nằm im, nhẹ nhàng nới lỏng áo trong của
nàng.
Bụng đau
từng cơn, như có con ngựa đang điên cuồng phi bên trong, cố gắng thế nào Sính Đình cũng không chịu nổi những cơn đau đang cuộn lên ấy. Thấy Túy
Cúc vê kim, định châm xuống bụng dưới của mình, không biết Sính Đình lấy đâu ra sức ngồi bật dậy, ngăn Túy Cúc lại: “Ngươi không làm hại hài nhi của ta chứ?”.
Túy Cúc chẳng chút do dự: “Không đâu, tin Túy Cúc”.
Nghe vậy,
Sính Đình mới chịu buông tay ra. Chẳng còn sức lực nên vừa buông tay,
nàng đã đổ xuống giường, mái tóc bết mồ hôi, xõa tung trên gối. Sính
Đình nhắm mắt, cảm thấy bụng mình ấm lên từng cơn, hình như Túy Cúc châm liên tiếp đến vài chỗ. Bất chợt cơn đau lại ập đến.
“A!” Sính
Đình kêu lên thảm thiết, cuộn người như con tôm, giãy giụa, một lúc sau
mới đỡ. Nàng cau mày cảm nhận, sau khi trào lên, cơn đau dần dần rút
theo lối cũ.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Bên tai Sính Đình vang giọng nói của Túy Cúc, rất đỗi xa xôi.
Hồi lâu, Sính Đình mới chậm rãi nói được một tiếng: “Ừ…”.
Mồ hôi đầm đìa, nghe lời đáp của Sính Đình, Túy Cúc mới đặt cây kim trong tay xuống, ngồi phịch xuống như đã kiệt sức.
“Hài nhi… không sao chứ?”
Túy Cúc nói: “Túy Cúc nói rồi, cô nương thể trạng yếu, đừng có quá sức. Ai…”.
“Túy Cúc?”
“Cô nương cứ nằm đó, hài nhi không sao.” Túy Cúc ngẩng lên thấy đại nương đang đứng
thập thò ngoài cửa, vội chạy ra, xin lỗi, “Làm đại nương và đại thúc
tỉnh giấc, thật ngại quá”.
“Cô nương…”
“Tẩu tẩu bị bệnh.”
“À”, đại nương lo lắng nhìn vào bên trong, hỏi nhỏ, “Đã đỡ chút nào chưa?”.
“Đỡ nhiều rồi. Đại nương đi ngủ đi, không sao đâu.”
Khuyên đại
nương đi nghỉ xong, Túy Cúc quay lại giường, ngồi xuống nói với Sính
Đình: “Không thể đi tiếp được. Cô nương phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài
ngày”.
Một lúc lâu vẫn chẳng thấy Sính Đình lên tiếng.
“Không thể ở lại đây, sớm mai phải đi ngay. Đám người kia mang theo tay nải của
chúng ta, sao biết được đồ ấy sẽ rơi vào tay ai?” Vừa mất sức, Sính Đình giọng thều thào, “Ngộ nhỡ bọn chúng đuổi đến, lúc đó chúng ta muốn đi
cũng chẳng được”.
Túy Cúc thở dài.
Sính Định lại hỏi: “Ta bị sao? Có việc gì, ngươi đừng giấu ta”.
Túy Cúc vừa
buồn vừa đau lòng, giọng nấc nghẹn: “Cô nương còn không hiểu bản thân
mình sao? Vốn thể trạng đã không tốt, suốt chặng đường lại ham tâm tổn
sức, liệu cô nương có chịu được không? Nhất định phải nghĩ cách kiếm mấy loại dược liệu thượng hạng, nhân sâm lâu năm hay linh chi đủ tuổi cũng
được”.
Sính Đình
đầm đìa mồ hôi, bụng đã không còn đau, nhưng lại cảm thấy lạnh. Nàng khẽ kéo chăn đắp lên người, mỉm cười nói: “Ta nghe lời ngươi, sau khi rời
khỏi đây sẽ không đi vội nữa, mà cố gắng tĩnh dưỡng. Ngươi hà cớ phải
khóc?”.
Túy Cúc lau
nước mắt, đáp: “Giờ nghĩ lại càng thấy hận Vương gia. Đã là người thân
yêu nhất trong lòng thì phải biết quý trọng, sao lại để c