
máu và đất, hắn mở mắt ra, cố mắng một câu: “Đồ ngốc, sao ngươi vẫn ở đây?”.
Túy Cúc sững sờ, bất giác nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao ngươi vẫn còn sống?”.
Phiên Lộc nhếch mép, đầu hơi nghiêng, đúng là không còn tri giác.
“Này! Này! Này! Tên ác nhân, ngươi không được chết đâu đấy.”
Túy Cúc không hiểu nổi Phiên Lộc, càng chẳng hiểu chính bản thân mình.
Thời cơ
thuận lợi như thế, nàng lại ngốc ngếch quay về đây, kéo một tên đáng
chết mà chưa chết xuống núi. Phiên Lộc bị thương còn nặng hơn cả con
lợn, Túy Cúc kéo hắn đi, từng bước nặng nề. May còn có bộ dụng cụ Phiên
Lộc đưa cho, còn dạy nàng cách sử dụng nữa. Cuối cùng, nàng đã đưa được
hắn xuống núi, tìm bộ yên ngựa họ đã giấu đi.
Nàng vội
vàng chữa trị vết thương cho Phiên Lộc, thậm chí còn quên cả việc tìm
người gửi cho sư phụ một bức thư. Việc duy nhất nàng còn xứng đáng với
sư phụ là, tuy bị giam lỏng bao lâu như thế, nhưng y thuật của nàng vẫn
còn nguyên.
Nàng lại cố
sức tìm đến nơi có người, rồi lấy trong túi của Phiên Lộc ra ít tiền, kê đơn mua thảo dược, sắc thuốc, băng bó vết thương cho hắn, mệt đến kiệt
sức.
“Ngươi vẫn ở đây à?”, Phiên Lộc mê man, vừa mở mắt ra đã hỏi.
Túy Cúc nhanh nhẹn đổi thuốc, rồi nhìn Phiên Lộc với ánh mắt nghiêm khắc của một đại phu: “Ngươi mất nhiều máu, nói ít thôi”.
“Ngươi là đại phu à?”
“Hừ.”
Phiên Lộc mơ mơ màng màng, lại tiếp tục hôn mê.
Hắn thể
trạng tốt, vết thương hồi phục rất nhanh, nhưng cứ như người hết sức, cả ngày mê man trên giường, cơm cũng không thể tự ăn, Túy Cúc toàn phải
đút.
Túy Cúc lo lắng, dốc hết tâm can chữa trị, chỉ mong hắn chóng khỏi.
Hôm đó, Túy
Cúc bê bát thuốc đã sắc vào cửa, bỗng phát hiện ra Phiên Lộc ngồi dậy.
Hắn đã mặc xong y phục, tay cầm cây nỏ, thần thái hưng phấn như người
chuẩn bị xuất phát đi đâu, hoàn toàn khác với mấy ngày trước.
“Chúng ta đi thôi.”
“Chúng ta? Đi đâu?”
“Tất nhiên là về thành Thả Nhu.”
Túy Cúc hiểu ra, kêu ầm lên, hất đổ bát thuốc, chạy ra ngoài, nhưng đã bị Phiên Lộc
chặn lại ở cửa. Hắn cười gian tà: “Lại quên hậu quả của việc chạy trốn
rồi sao?”.
Túy Cúc tức giận: “Tên tiểu nhân! Ngươi đã khỏi từ lâu rồi, còn giả bộ không thể xuống giường, ngươi…”.
“Ta là tiểu nhân, nếu chọc giận ta, ta càng tiểu nhân hơn.” Phiên Lộc túm lấy cằm nàng, ngón tay chạm khẽ vào làn môi hồng.
Túy Cúc luống cuống.
“Ta đã cứu mạng ngươi”, nàng không cam tâm.
“Ta cũng từng cứu mạng ngươi.”
Túy Cúc giận đến phát run: “Ta đã cứu mạng ngươi, nhưng không định nhốt ngươi lại”.
Túy Cúc bị Phiên Lộc tóm lấy, trở về thành Thả Nhu.
Vẫn gian
phòng cách biệt với thế giới bên ngoài, vẫn là ngày ngày phải nhìn thấy
khuôn mặt nhăn nhở của tên ác nhân hay trêu chọc nàng.
Túy Cúc
không hiểu, không hiểu nam nhân này. Nếu không vì sau này thiên hạ đại
loạn, Phiên Lộc dẫn nàng đi theo, có thể cả đời này nàng bị nhốt ở đây.
Có thể cả đời này, nàng không thể hiểu nổi nam nhân đáng hận ấy.
Hết