Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212364

Bình chọn: 9.00/10/1236 lượt.

Cúc cười đáp, “Không có gì, tiểu nữ và tẩu tẩu đi thăm ca ca. Tẩu tẩu

có mang, tiểu nữ muốn hái một ít mang đến chỗ ca ca, chưa biết chừng tới lúc đó tẩu cũng cần dùng”.

“Đúng đấy.

Người nghèo không mua được thuốc tốt, dùng loại cỏ này bồi bổ cũng hay

lắm. Lão thấy còn tốt hơn cả nhân sâm ấy chứ.” Sống nơi hẻo lánh tĩnh

mịch đã quen, hiếm khi có người để chuyện trò dăm ba câu, đại nương cứ

cười mãi, những nếp nhăn thời gian hằn rõ trên mặt.

“Vậy tiểu nữ đi hái một chút đây.”

“Trên đường nhiều đá tảng, cô nương cẩn thận.”

Đi được hai

bước, Túy Cúc lại không yên tâm quay người: “Tẩu tẩu đi cả ngày đường

mệt mỏi, đang ngủ một lúc. Khi nào tẩu tẩu tỉnh, phiền đại nương chuyển

lời rằng tiểu nữ đi hái thuốc, sẽ về ngay. Đại nương giúp tiểu nữ chăm

sóc tẩu tẩu nhé”.

“Lão biết rồi, cô nương cứ yên tâm!”

Túy Cúc mượn bà cụ chiếc xẻng nhỏ để đào bùn tuyết, rồi mới quay đi.

Ngủ một giấc thật ngon, vừa tỉnh dậy đã gọi Túy Cúc: “Túy Cúc”, nhưng không nghe

tiếng trả lời, Sính Đình thấy rất lạ. Nàng ngồi dậy, nhìn tay nải Túy

Cúc để bên cạch cùng mấy vị thảo dược ở ngoài.

“Túy Cúc?”,

Sính Đình bước xuống giường, lại gọi nhưng vẫn không thấy tiếng trả lời. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã gần tối, giọng bèn cao hơn một

chút: “Túy Cúc?”.

Có người vén rèm bước vào, Sính Đình vui mừng quay lại, nhận ra là vị đại nương kia.

“Cô nương,

muội muội của cô nương đi hái thuốc, nói là đi hái mạt thảo cho tẩu tẩu

dùng”, đại nương cười hiền từ, “Cơm lão nấu xong rồi, cùng ăn thôi, cũng chẳng có gì”.

“Đa tạ đại

nương”, Sính Đình dịu dàng đáp. Nàng mỉm cười cảm kích, theo đại nương

sang gian phòng nhỏ. Vị đại thúc câm đã ngồi bên bàn. Trên bàn bày bát

đũa sạch sẽ, một đĩa củ cải sợi, một đĩa cá muối chưng và nửa nồi cháo

loãng nóng hổi.

Đại thúc câm ra hiệu: “A A A… A!”.

Đại nương

hiểu ý, nói với Sính Đình: “Cô nương, ngồi xuống ăn chút đi. Cô nương

đừng lo, muội muội của cô nương bảo chỉ đến chân núi, nên sẽ về ngay

thôi”.

“Đa tạ đại thúc, đại nương”, Sính Đình quay đầu ra ngoài, nhìn sắc trời dần tối.

Tuy là cơm

canh đạm bạc, nhưng hai lão nhân đối đãi với nhau rất ân cần, khiến căn

phòng tràn đầy cảm giác ấm áp. Sính Đình khẽ đặt bát xuống, lại nhìn ra

ngoài, trời đã tối hẳn.

Vẫn chẳng thấy bóng dáng Túy Cúc đâu, nàng bỗng thấy vô cùng lo lắng.

“Sao vẫn

chưa thấy muội muội của cô nương về nhỉ?” Đại nương cũng lo lắng nhìn ra ngoài, “Chân núi ngay đằng kia, mỗi một đoạn đường. Đáng lẽ về rồi mới

phải”.

Trong lòng

bất an, Sính Đình đi vòng quanh tiểu viện trước nhà. Túy Cúc lanh lợi,

nhưng vùng núi vào ban đêm rất nguy hiểm, gặp phải dã thú ngủ đông đói

bụng thì coi như xong.

Lúc ở thành

đô, để Túy Cúc chờ trong quán trọ, khi đến nhìn sắc mặt nàng ấy, Sính

Đình còn cười chê Túy Cúc nhát gan đa nghi. Giờ nàng mới biết cảm giác

lo lắng cho người khác thật không dễ chịu chút nào. Lâu nay, hai người

đã như hình với bóng, Sính Đình lo lắng, buột miệng, “ Đại nương, tiểu

nữ ra ngoài tìm muội muội”.

Đại thúc câm bỗng ú ớ vài tiếng, ra sức xua tay.

Đại nương bảo: “Đợi thêm lát nữa, nếu muội muội về, không thấy cô nương lại lo”.

“Không, tiểu nữ chỉ đi vòng vòng ở chân núi phía trước rồi về ngay.” Sính Đình mượn

cây đuốc, hỏi rõ hướng đi của Túy Cúc, rồi mới dặn dò, “Đại nương, nếu

muội muội trở về, đại nương nhớ giữ muội ấy lại, đừng cho ra ngoài nhé.

Tiểu nữ tới chân núi tìm, không thấy sẽ về ngay”.

Đại nương

thở dài: “Quả nhiên là tình tỷ muội. Lúc muội muội đi cũng dặn dò lão

phải chăm sóc cho tẩu tẩu của mình, giờ tẩu tẩu lại dặn lão nhớ chăm sóc cho muội muội. Cô nương tốt, chỉ đi một vòng quanh chân núi thôi, trời

tối rồi, chớ có lên núi”.

“Vâng, tiểu nữ biết rồi!”

Trong màn

đêm, gió khẽ thổi, Sính Đình bước vội, ngọn lửa bị kéo dài giống như một cái đuôi, như đang đuổi theo cái bóng của nàng. Chẳng mấy chốc, Sính

Đình đã đến chân núi. Ánh trăng bàng bạc suốt chặng đường dường như cũng chẳng len nổi đến nơi đây. Vệt đen của cành lá đổ bóng đè lên nàng.

Sính Đình giơ đuốc, tìm khắp xung quanh nhưng không thấy hình dáng Túy

Cúc đâu.

“Túy Cúc! Túy Cúc!”, nhìn một lúc, nàng gọi to.

Âm thanh vọng lại từ rừng già âm u.

Tìm kỹ nơi

bìa rừng, thấy dưới mấy gốc cây to có vết đào bới, Sính Đình liền vội vã qua phía đó. Đúng là đã có người đến đây đào thảo dược, rễ cây bị đứt

vẫn còn trong đất. Sính Đình lần theo vết đào tìm kiếm, phát hiện mấy

dấu chân in trên tuyết. Nếu không phải đang cầm đuốc, lại tìm kiếm cẩn

thận như thế, e là nàng đã bỏ qua mấy dấu chân ấy. Chậm rãi bước theo

dấu chân, đến nơi mà bóng đen của rừng rậm hoàn toàn che khuất bầu trời, nàng mới ngẩn lên.

Túy Cúc đã vào đây. Không biết tại sao, Sính Đình bỗng thấy lòng thắt lại, cảm giác lo lắng trào dâng.

“Túy Cúc! Túy Cúc! Ngươi ở đâu?”, Sính Đình ra sức gào thật to.

Cảm giác bi

ai thê thảm trào dâng trong lòng, dường như trước giờ nàng chưa từng bất lực thế này. Đối diện với nàng không phải con người, mà là núi rừng im

ắng. Ở đây không có kẻ thù, không cạm bẫy, nhưng lại đáng sợ hơn chốn sa t


XtGem Forum catalog