
hể xông ra bất cứ lúc nào để hút máu, ăn thịt con người.
“Truyền lệnh, nhanh hơn chút nữa. Dung An, chúng ta còn cách đại bản doanh bao xa?”
Trưởng thị
vệ Dung An phụ trách đội cận vệ của Công chúa vội kéo ngựa lại gần, đáp: “Bẩm Công chúa, qua ngọn núi trước mặt chính là cửa Cửu Bạc. Trưa mai
sẽ đến nơi”.
“Người của đại bản doanh… có biết ta đang trên đường đến không?”
“Phụng
nghiêm lệnh, sứ giả lui tới đều không được tiết lộ hành tung của Công
chúa, bên đại bản doanh không hề biết Công chúa sắp giá đáo”, Dung An hạ giọng, “Nhưng, nhỡ chăng bị họ nhầm thành quân địch thì không hay. Thần tấu trình sáng sớm ngày mai treo vương kỳ công chúa trên xe để nói rõ
thân phận, tránh bị hiểu lầm.
“Cứ thế đi”, Diệu Thiên buông rèm, dựa vào gối mềm.
Tuy ý kiến trong tấu báo của các tướng quân không giống nhau, nhưng đều thể hiện sự trung thành tận tâm tận lực vì quốc gia.
Biết Hà Hiệp kiếm thuật siêu phàm, mưu lược hơn người.
Biết giao chiến với Sở Bắc Tiệp đang trong cơn cuồng điên, dù giành được thắng lợi, cũng là lợi bất cập hại.
Muốn quyết chiến một trận, nhưng lại đau buồn cho những thi thể phủ đầy Vân Thường.
Diệu Thiên mệt mỏi nhắm mắt.
Phu quân
nàng chọn quả nhiên có bản lĩnh đối kháng với Sở Bắc Tiệp. Nhưng lúc này không phải là thời cơ tốt nhất để Hà Hiệp thể hiện bản lĩnh ấy. Lưỡng
hổ tranh đấu, tất có kẻ bị thương. Hóa giải được, hà tất phải đánh một
trận sống mái?
Bạch Sính Đình rời khỏi, Sở Bắc Tiệp điên cuồng vì nữ tử ấy nhất định cũng sẽ đi.
Sở Bắc Tiệp đi rồi, thiên hạ sẽ nằm trong tay người luôn có nụ cười đầy dịu dàng.
“Công chúa yên tâm, Hà Hiệp đời này kiếp này không bao giờ phụ bạc nàng.”
“Hà Hiệp xin thề với trời, sẽ có một ngày, ta biến Công chúa thành nữ nhân tôn quý
nhất thế gian, ta sẽ tự tay đội mũ phượng Hoàng hậu tứ quốc lên đầu Công chúa.”
Đêm tân hôn, nam nhân đó quỳ một gối trước mặt nàng, nắm tay nàng, thề với trời, đôi mắt lấp lánh như sao, tựa hai hồ nước sâu thẳm đầy ma lực đang muốn hút người ta xuống tận cùng sâu thẳm.
Hà Hiệp, tiểu Kính An vương, một danh tướng đương thời.
Phò mã của nàng.
Trải qua bao vất vả, nàng mới chọn ra được một nam nhân giữa chúng sinh để trao gửi cả cuộc đời.
Sau lưng mỗi nam nhân luôn có một nữ nhân thuộc về định mệnh của họ.
Bạch Sính
Đình, Sở Bắc Tiệp vì ngươi mà đánh trận này, cũng sẽ vì ngươi mà rút
trận này. Tiếc thay, một đời anh minh, ý chí hiên ngang lại bị hủy hoại
bởi nhi nữ tình trường, hủy hoại trong tay ngươi.
Uổng phí cái tiếng danh tướng.
Hà Hiệp sẽ không như thế. Trong lòng Phò mã, ngươi chẳng qua chỉ là một khách qua đường tạm trú mười lăm năm mà thôi.
Hà Hiệp là phu quân của ta, phò mã của Vân Thường ta. Vĩnh viễn là vậy.
Bôn ba mấy ngày liền, Sính Đình và Túy Cúc vô cùng mệt mỏi.
Phần lớn lộ
phí dùng vào việc mua sắm, chế tạo mấy thứ phòng thân, lại phải mua
ngựa, mua thức ăn, ở trọ, trong túi hai người đã chẳng còn bao nhiêu.
May mà qua biên giới, rất nhiều đường thông sang Bắc Mạc, Thừa tướng Vân Thường không thể bố trí cạm bẫy ở hết mọi ngóc ngách, nên nguy hiểm
giảm đi đáng kể.
Sính Đình và Túy Cúc gầy đi nhiều, nhưng mấy ngày đấu trí với những kẻ mưu đồ cản
đường, chủ ý của Sính Đình vẫn vô cùng vô tận, họ lần lượt vượt qua nguy hiểm. Cả đời chưa từng trải qua việc gì hiểm nguy hồi hộp đến vậy, ban
đầu Túy Cúc còn lo lắng sợ sệt, càng về sau càng thấy thích thú.
“Sơn mạch
Tùng Sâm! Đi một ngày nữa sẽ tới Bắc Mạc.” Dãy Tùng Sâm đánh dấu điểm
phân cách biên giới giữa Vân Thường và Bắc Mạc cuối cùng cũng hiện ra
trước mắt, Túy Cúc vui mừng chỉ cho Sính Đình.
Sính Đình mỉm cười, gật đầu: “Đích thị là dãy Tùng Sâm”. Đi một ngày đường, khuôn mặt thanh tú của nàng đã nhuốm màu mệt mỏi.
Nhìn sắc mặt Sính Đình, Túy Cúc dặn dò: “Hôm nay không cố đi nữa. Phía trước có nhà
dân, chúng ta qua đó trọ. Túy Cúc sẽ sắc cho cô nương ít thuốc dưỡng
thai, cô nương đừng chê đắng, phải uống hết mới được”.
“Đắng thật
mà”, Sính Đình cau mày, “Phương thuốc ta kê chưa bao giờ đắng thế. Mấy
hôm nay ta rất khỏe, không hề có cảm giác khó chịu buồn nôn”.
“Không được, Túy Cúc mới là đại phu. Mê dược, độc dược cô nương hơn, nhưng trị bệnh
cứu người cô nương không thể bằng Túy Cúc. Giờ cô nương không như trước, tuyệt đối không thể lơ là”, Túy Cúc trừng mắt.
Sính Đình che miệng cười thầm, gật đầu: “Vâng, Túy Cúc thần y”.
Phía trước
là ngôi nhà của cặp phu thê già sống bằng nghề săn bắn. Thấy hai cô
nương đáng thương đến thuê trọ, họ đồng ý ngay, bèn nhường một phòng nhỏ sạch sẽ cho khách qua đêm.
Giơ tay nải, dược liệu mua dọc đường đã gần hết, phương thuốc dưỡng thai cho Sính
Đình chỉ còn thiếu một vị, Túy Cúc lại dọn tay nải, ra ngoài thỉnh giáo
lão phu nhân: “Đại nương, trong núi gần đây có mạt thảo không?”.
“Chỗ nào
chẳng có, loại cỏ này mọc đầy trên núi, mùa đông cũng không lụi đi. Cô
nương đến chân núi phía trước, đào một lớp tuyết sẽ thấy ngay, hái một
lúc là được cả ôm to”, đại nương ngạc nhiên, “Cô nương cần mạt thảo làm
gì? Đó là loại cỏ dùng cho nữ nhân mới sinh mà?”.
“Vâng…”, Túy