
không phải đồ của ngươi? Lão tử nói cho ngươi biết, những thứ này miễn
cưỡng coi như phần của hôm nay. Hai ngày nữa, nếu các ngươi vẫn không
chịu nộp, ta sẽ một mồi lửa thêu trụi ngôi nhà này!”.
Ôm lấy tay nải của Sính Đình và Túy Cúc, đám người hùng hổ, nghênh ngang rời khỏi.
Thấy chúng đi qua tảng đá lớn, Sính Đình và Túy Cúc vội rụt đầu, đợi chúng khuất bóng, rồi mới ngó ra nhìn theo.
“Đám tiểu
nhân độc địa xấu xa”, Túy Cúc mắng, “Đâu đâu cũng có những tên khốn kiếp thế này. Ở Đông Lâm ta cũng thường gặp chúng, gặp quan trên hay người
quyền thế thì như chó cụp đuôi, gặp người nghèo thì hung dữ như loài
lang sói. Chúng mà gặp phải sư phụ, chắc chắn sẽ bị dạy dỗ một trận”.
Thấy đám
người đã đi khuất, Sính Đình khẽ nói: “Có cách gì chứ? Những ngày này ta luôn hối hận, học đàn, học múa đâu có ích gì, lẽ ra phải học chút võ
nghệ kiếm thuật, giữa đường gặp chuyện bất bình còn ra tay cứu giúp.
Đáng tiếc, ta lại là kẻ vô dụng, không giúp nổi bản thân thì sao cứu
được người khác?”.
Túy Cúc
không bằng lòng: “Chẳng phải gần đây cô nương rất giỏi đó ư? Sao giờ
bỗng lo được lo mất như thế? Thiên hạ liệu được mấy người tài cán hơn cô nương?”. Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Túy Cúc bỗng nhớ đến
Vương gia. Đúng là, nữ nhân dù thông minh đến mức nào cũng thấy sợ hãi
khi phải đối diện với kẻ địch. Nếu Vương gia ở bên, Vương gia tất sẽ che chở mọi bề, không để kẻ nào làm tổn thương đến Bạch cô nương dù chỉ một sợi tóc.
Không có
người bảo vệ, thì phải tự bảo vệ mình. Phía su tảng đá, hai người cùng
đứng lên. Vì đứng dậy quá nhanh, Sính Đình bỗng thấy đầu óc quay cuồng,
bước chân lảo đảo, cánh tay run rẩy.
“Cô nương cẩn thận!”, Túy Cúc lo lắng, đưa tay ra đỡ.
“Không sao.” Sính Đình thuận miệng đáp, cảm thấy đã đứng vững, nhưng vừa nhấc chân
lên, trời đất lại như quay cuồng, nàng không thể tiếp tục đứng vững như
trước, đôi chân khuỵu xuống. Túy Cúc cũng vừa đứng dậy, còn chưa kịp
đứng vững, nên chẳng kịp đỡ. Túy Cúc kêu lên kinh hãi, đã bị cả người
Sính Đình đổ vào, ngã theo, đầu gối va vào tảng đá bên cạnh, đau nhói.
Đau, nhưng
Túy Cúc vẫn bò dậy, không để ý đến vết thương của mình mà đỡ lấy Sính
Đình, giọng gấp gáp: “Cô nương sao thế? Có va vào đâu không?”.
Sính Đình
ngã đến u mê, được Túy Cúc đỡ dậy, mới cảm thấy đầu óc tỉnh hơn một
chút, lắc đầu: “Không sao”. Nghĩ lại, hình như lúc bị ngã đã va vào đâu, nhưng nàng không biết rõ đau chỗ nào.
“Có va vào đâu không?”
“Không”, Sính Đình xua tay, lắc đầu.
Túy Cúc thở phào một hơi: “Làm Túy Cúc hết hồn. Chúng ta về thôi”.
Hai người về đến gian nhà nhỏ, mọi thứ đều bị lục tung, đồ đạc mỗi thứ một nơi. Đại
thúc câm thẫn thờ ngồi ở góc nhà. Đại nương đang khóc, thấy Sính Đình và Túy Cúc thì không khóc nữa, ngẩng đầu, ấp úng khó nói thành lời, “Cô
nương, tay nải của các cô nương…”.
“Tiểu nữ
biết cả rồi, không thể trách đại nương và đại thúc được. Hơn nữa, bên
trong cũng chẳng có gì”, Sính Đình dịu dàng khuyên nhủ, hai lão nhân
cũng đỡ buồn bã phần nào.
Xếp lại đồ đạc, thu dọn nhà cửa, đến khi mệt rũ, mọi người mới vào phòng đi ngủ.
Nghĩ đến
chút ít lộ phí cũng không còn, ngay cả y phục để thay cũng mất hết, hai
người không khỏi bàng hoàng, cũng không khỏi cảm thấy nực cười.
“Lộ phí và y phục chỉ là chuyện nhỏ, mạng người mới là quan trọng. Tiền cũng không
phải không kiếm được, chỉ cần dọc đường chúng ta chịu khó thăm bệnh cho
người ta”, vừa nói, Túy Cúc vừa ra hiệu cho Sính Đình nằm xuống giường,
“Cô nương giơ tay ra đi”.
Túy Cúc nhẹ
nhàng đặt hai ngón tay lên cổ tay Sính Đình, tĩnh tâm lắng nghe, bỗng
nhìn Sính Đình với vẻ nghi ngờ: “Cô nương thấy khó chịu chỗ nào?”.
“Sao? Thai nhi không khỏe ư?”, Sính Đình kinh hãi.
“Cô nương có thấy khó chịu chỗ nào không?”
“Không.”
Túy Cúc nói: “Để Túy Cúc nghe lại xem”. Nghiêng đầu tiếp tục nghe ngóng một hồi, Túy Cúc cau mày, “Mạch tượng có chút kỳ quái, hay do lúc tối cô nương ra
ngoài bị lạnh? Thật là, đã bảo cô nương không nên tìm Túy Cúc. Nằm im,
đừng cử động lung tung”. Nói xong, Túy Cúc xách làn ra ngoài.
Sính Đình lo cho sự an nguy của hài nhi trong bụng nên nghe lời nằm im. Cơn buồn ngủ kéo đến, trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, ánh sáng dần biến mất, bóng tối
bao trùm. Nơi cuối cùng của bóng đen, dường như lại xuất hiện một luồng
sáng hiền hòa dịu dàng đang lay động.
Đang thiu
thiu chợp mắt, bỗng có ai vỗ nhẹ vai nàng. Sính Đình mở choàng mắt, thấy Túy Cúc bê bát thuốc nóng ngồi đầu giường, vừa thổi, vừa dịu dàng nói:
“Uống thuốc xong hãy ngủ. Bọn thuế quan độc ác đó lấy cả thảo dược của
chúng ta, may hôm nay hái được thảo dược mới”.
Đợi Sính Đình chịu đắng uống thuốc, Túy Cúc mới dọn bát, thổi nến, rồi cùng đi ngủ.
Vất vả một
ngày đường, lại lên núi hái thuốc, rồi gặp bao chuyện bất ngờ, Túy Cúc
còn mệt hơn cả Sính Đình, vừa đặt lưng xuống giường đã chìm vào mộng mị. Trong giấc mơ, Túy Cúc lại được thấy gương mặt nghiêm túc của sư phụ,
nhưng đôi mắt thì vẫn cười hiền từ như thế. Một lúc sau, dường như Túy
Cúc quay về vườn mai trong biệt viện ẩn cư, một khu